Hình Đồ

Chương 554 : Giang sơn chỉnh thể (10)

Ngày đăng: 01:45 20/04/20


Tà dương chiếu xuống khắp đại địa, đem thành trì bao phủ ở bên trong một màu đỏ tía.



Lưu Khám leo lên trên lầu thành, phóng tầm mắt nhìn về phương xa, con

mắt không tự chủ được phải híp lại thành một đường cong, sau đó dụng lực thở ra một ngụm trọc khí.



Mấy trăm ngàn người đại

chiến, tuyệt đối không giống như chuyện năm đó hắn bị kị binh nhẹ tập kích, có thể so với chiến dịch ở trong loạn quân lấy được thủ cấp của thượng tướng.



Trên thực tế, Lưu Khám thiện trường về

việc làm tiên phong cho đám binh sĩ học tập, xông pha chiến đấu

chắn giết quân thù. Còn đối với chỉ huy mấy trăm ngàn người tác

chiến, thì kinh nghiệm cũng có chút thiếu sót. Tư tưởng hay lí lận

quân sự, điều này hắn cũng không có nhiều trải nghiệm. Từ khi hắn

xuất thế tới nay, bất kể là huyết chiến ở đại trạch Chiêu Dương hay là

đến sau này suất lĩnh hơn vạn kỵ quân, rong ruổi ngàn dặm, đánh tan Lưu Bang, dựa vào đều là một chữ Thế. Nhân thế dày công khởi

dựng, biết thời biết thế.



Nhưng nếu nói đến việc chỉ huy chiến dịch có quy mô lớn, Lưu Khám sẽ bị kém ngay lập tức.



Vì lẽ đó, trước đại chiến ở thành Thằng trì bắt đầu diễn ra, hắn

liền đem ấn soái giao cho Trương Lương. Hậu thế thường nói, Trương Lương thường bày mưu tính kế mà không để mắt đến năng lực chỉ huy của

Trương Lương. Trên thực tế, trước khi Hàn Tín nương nhờ Lưu Bang,

Trương Lương đã từng tự mình chỉ huy binh mã. Chỉ là sau đó vì thân

thể Trương Lương không đảm bảo, nên lùi vào hậu trường, và làm

cho hậu thế lưu truyền câu thành ngữ Hàn Tín điểm binh, càng nhiều

càng tốt.



Nhưng thân thể Trương Lương là từ lúc nào có bệnh? Lưu Khám cũng không được rõ ràng cho lắm. Chẳng qua từ tình trạng mắt của Trương Lương mà nói thì thân thể của hắn cũng không có vấn

đề gì. Hơn nữa, Trương Lương mới vừa quy hàng Lưu Khám, chính là lúc

cần dành lấy công huân. Vì lẽ đó lúc Lưu Khám trao binh quyền, Trương

Lương cũng không từ chối.



Binh mã được phân phối tới Hàm Cốc quan, càng lúc càng nhiều. Đặc biệt là Ba Thục quân của đại doanh Lam Điền chỉ cần một khoảng thời gian ngắn ngủi nghỉ ngơi, đã cấp tốc tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, cũng làm cho binh lực

trong tay Lưu Khám càng thêm sung túc. Địa hình của Quan Trung vốn

bằng phẳng, thuận lợi canh tác. Qua mùa trời thu, lương thảo Hàm

Dương đã lại sung túc.



Tiêu Hà tiếp nhận chính vụ, khiến

các hạng công việc đều tiến hành đâu vào đấy. Mà Ba Mạn thì lại tiếp
Ngay cả Hàn Tín cũng đã biến thành thủ hạ của Hạng Vũ, sau này không biết thời đại này sẽ biến ra như thế nào nữa đây? Lưu Khám

cũng không rõ ràng.



- Đồ tử, miệng của ngươi ngày càng

ngọt hơn rời đấy… Ha ha, năm đó tại thời điểm còn ở huyện Bái,

ngươi chắc chắn sẽ không nói như thế.



Câu nói này của Lưu Khám khiến cho Phàn Khoái yên tâm, đồng thời nổi lên một tia cay đắng.



Đi theo Lưu Bang mấy năm, không đạt được công lao sự nghiệp gì,

nhưng lại học được thói nịnh nọt. Nhưng nếu không phải như vậy, gã

làm sao có thể khiến Lưu Bang tin tưởng mình được đây?



Có lúc con người không thể không thay đổi, chỉ là cái giá phải trả cũng quá lớn.



Tiếng trống trận “ầm ầm” đã ngừng lại.



Sau khi quân Sở cùng quân Đường trải qua một trận đấu kéo dài cả

buổi trưa, song phương lại một lần nữa thu binh. Từ trong đại doanh của quân Đường ở ngoài thành, một đám người chạy nhanh đến. Ngay chính

giữa là một chiếc chiến xa, trên xe có một người đứng thẳng, chính là Trương Lương.



Lưu Khám vội vã từ trên thành chạy xuống, đón Trương Lương vào trong thành.



- Những ngày qua tiên sinh quả là cực khổ rồi!



Vẻ mặt Trương Lương có chút mệt mỏi nhưng tinh thần vẫn bình thường như cũ.



Y khẽ khom người, trầm giọng nói:



- Đại Vương, dựa trên sức mạnh tấn công của quân Sở hôm nay, Lạc

Dương sợ là không chống đỡ được bao lâu nữa. Nếu như Lương đoán không

sai, thì chỉ thêm mười mấy ngày bữa thôi, quân Sở sẽ phải rút quân!



Hôm nay Lương trở về thành là muốn thỉnh giáo Đại Vương, nếu như quân

Sở lui lại, Đại Vương có dự tính như thế nào? Thừa thắng xông lên,

chiếm đánh Lạc Dương? Hay là cố thủ thành Trì, lấy núi Tây Hào làm

ranh giới, chia để trị?