Hình Đồ
Chương 56 : Đứa bé đần độn Vương Tín
Ngày đăng: 01:36 20/04/20
Ở khúc ngoặt trên đường, có một cây hòe già cỗi.
Có lẽ đã rất lâu năm, thân cây rất to, cần phải đến hai ba người ôm mới có thể ôm giáp. Cây có nhiều nhánh giống như là một cái ô lớn.
Một phụ nữ xinh đẹp khoảng ba mươi tuổi, đang đứng dưới tàng cây.
Bên cạnh là một đứa bé nhìn chừng mười tuổi, khoẻ mạnh kháu khỉnh, lông mày rậm mắt to. Nước da bánh mật, dáng vóc vô cùng cao to. Chỉ là, ánh mắt của đứa trẻ nhìn có chút ngờ nghệch, đứng bên cạnh người phụ nữ, hai mắt vô hồn nhìn xung quanh.
Khóe miệng chảy nước miếng nhưng cũng không biết lau đi.
Người phụ nữ xinh đẹp này Lưu Khám có quen biết. Chính là bà chủ quán rượu lúc đi tới Huyện Bái, cùng với Thẩm Thực Kỳ uống rượu lần đầu tiên, Vương Cơ.
Nhưng Lưu Khám và bà chủ quán vô cùng quyến rũ này vẫn không tiếp xúc nhau nhiều lắm.
Ngoại trừ hai lần đi uống rượu với Thẩm Thực Kỳ ra, trên cơ bản cũng không có gặp lại Vương Cơ, thậm chí ngay cả nói cũng chưa nói được vài câu.
Lưu Khám nghi hoặc chỉ chỉ mình, ý nói: cô gọi ta sao?
Vương Cơ dùng một cái khăn tay rất sạch sẽ, lau nước miếng xung quanh miệng của đứa bé, nắm tay nó, đi tới trước mặt của Lưu Khám.
- Tiểu huynh đệ, mấy hôm không gặp!
Vương Cơ có vẻ gầy đi, lúc này cũng không có năng nổ và quyến rũ giống như lúc ở quán rượu, chững chạc mà đoan trang, nhìn qua có một sức hấp dẫn khác.
Đúng vậy, mấy hôm không gặp rồi!
Từ khi Lưu Khám chịu phạt đến bây giờ, đã hơn một năm rồi, thì làm sao có thể gặp Vương Cơ? Đại lao Huyện Bái tại thành nam, mà quán rượu của Vương Cơ ở bên kia. Coi như là mỗi ngày chịu phạt, cũng ít có cơ hội đi ngang qua quán rượu. Lưu Khám mỉm cười, nhìn đứa trẻ bên cạnh Vương Cơ một chút.
- Vừa rồi là tỷ tỷ gBaista sao?
Vương Cơ lớn tuổi hơn Lưu Khám, hơn nữa ở thời đại này không thể xưng hô là bà chủ. Đơn giản theo cách gọi của Thẩm Thực Kỳ, gọi là tỷ tỷ.
Vương Cơ gật đầu:
- Lúc nãy thấy a Khám huynh đệ đi tìm a Kỳ, vốn là muốn chào hỏi, nhưng lại sợ làm lỡ chuyện của huynh đệ, cho nên chờ ở chỗ này... A Khám huynh đệ, chắc không làm lỡ chuyện gì của ngươi chứ, nếu có, chúng ta nói chuyện sau cũng được.
Lúc người phụ nữ này nói chuyện, mang theo một giọng nói mềm mại ngô nông đặc hữu vùng sông nước.
Đột nhiên nói:
- Tỷ tỷ, mẫu thân ta tuổi đã cao, cả ngày lo liệu chuyện nhà, phận ta làm con thật sự là không đành lòng. Ngươi là một người siêng năng, tay chân lại nhanh nhẹn, hay là đến nhà của ta, giúp ta trông coi sinh hoạt của mẫu thân ta một chút. May vá, giặt giũ, nấu cơm, phụ giúp trông coi ruộng đồng. Về phần ta, sau này có lẽ bề bộn nhiều việc, những lúc không ở nhà, có lẽ phải làm phiền ngươi.
Tín tuổi còn nhỏ, cũng không thể rời xa ngươi.
Ngươi hãy mang theo nó đi đến ở nhà của ta... Không cần lo lắng chuyện ăn uống, hàng năm cho ngươi tiền công năm trăm tiền, lúc nào ngươi muốn đi tùy ý.
Năm trăm tiền, tương đương với thu nhập một năm của một gia đình nông dân.
Vương Cơ nghe vậy mừng rỡ, kéo tay Vương Tín, ở trên đường quỳ xuống dập đầu với Lưu Khám.
Lưu Khám ngăn cản mẹ con nàng, nhẹ giọng nói:
- Tỷ tỷ, ngươi mang theo Tín đi đến nhà của ta trước, gặp mẹ của ta, nói là ta bảo ngươi đến. Trước hết bố trí thỏa đáng, những chuyện khác chờ ta trở lại sẽ giải quyết... Hiện giờ ta vẫn còn có một chút chuyện, ta không thể cùng ngươi trở về.
Vương Cơ gật đầu liên tục, lại cảm tạ một hồi, sau đó mới mang theo đứa con ngốc nghếch Vương Tín, đi về phía ngoài thành.
Nếu như không phải bất đắc dĩ, ai lại muốn bỏ con để ra ngoài kiếm sống? A, hay là có người muốn vậy, nhưng Lưu Khám cũng không thể đồng ý.
Cuộc chiến chinh phạt Bách Việt, sắp bắt đầu rồi.
Như vậy thời gian thiên hạ đại loạn, Tần thất kỳ lộc, còn có bao lâu thời gian nữa?
(Tần thất kỳ lộc: ý chỉ nhà Tần mất thiên hạ)
Lưu Khám không rõ ràng lắm, thế nhưng áp lực trong lòng lại trở nên lớn hơn nữa. Nhìn theo mẹ con Vương Cơ rời đi, hắn không khỏi thở dài một hơi, xoay người hướng về phía nhà của Tào Vô Thương đi đến.
Mà thôi, đi bước nào tính bước đó...
Xe đến trước núi ắt có đường, hiện tại biện pháp tốt nhất, chính là phải tập trung lực lượng. Một khi đại loạn xuất hiện, cũng có thể có đủ khả năng bảo vệ mình.
Chậm đã!
Lưu Khám đột nhiên nhớ tới điều gì, mắt sáng lên, trong đầu hiện lên một kế.