Hình Đồ
Chương 57 : Ngươi không bằng hắn
Ngày đăng: 01:36 20/04/20
- Lưu Khám chỉ cần một người già cả thôi ư?
Thượng đường sau huyện nha, Nhâm Hiêu cau mày, nghi hoặc hỏi:
- Hắn đưa ai đi?
Tiêu Hà nghiêm trang trả lời:
- Trình Mạc! Lưu Khám chỉ cần một mình Trình Mạc...Chính là tù nhân từ Cù Nhẫn tới.
- Trình Mạc?
Nhâm Hiêu gãi đầu:
- Sao ta nghe cái tên này quen thế nhỉ...Để ta nghĩ nào.
Sau một lát, y bỗng ngẩng phắt đầu lên, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Trình Mạc, chẳng phải là Trình Mạc môn đồ của Mạc gia cự tử Tần quốc đó sao? Nhâm Hiêu mơ hồ có ấn tượng, đại khái là vài năm trước, cũng chính là khoảng thời gian Vương Tiễn công phạt Sở quốc, môn sinh Mặc gia Tần
quốc không biết thế nào mà đắc tội với Doanh Chính, đã làm Doanh Chính
nổi giận.
Tự Tần Hiếu tới nay, môn đồ Mặc gia và cục diện
chính trị Tần quốc có liên quan rất mật thiết. Hợp tác hai trăm năm có
thể nói là mật thiết rồi. Nhưng không hiểu vi sao, Doanh Chính đột nhiên phái ra Thiết ưng duệ sĩ, công kích đại bản doanh của Mặc gia Tần quốc. Nhâm Hiêu cũng tham gia trận chiến đó, đồng thời đã chém giết tám môn
đồ Mặc gia. Đối với trận chiến ấy, ký ức của Nhâm Hiêu vẫn còn rất mới
mẻ. Sau này Thủy Hoàng đế hạ lệnh thanh trừ môn đồ Mặc gia, Trình Mạc
chính là bị truy tra là đệ tử Mặc gia nên mới bị bắt giữ.
Lưu Khám - Trình Mạc?
Vì sao hắn lại chọn Trình Mạc? Lưu Khám có hành động như vậy, rốt cuộc là có ý đồ gì?
Nhâm Hiêu trầm giọng hỏi:
- Tiêu Hà, vậy nhiều ngày nay Lưu Khám thường làm gì? Còn Trình Mạc nữa, y làm gì?
Tiêu Hà nói:
- Sau khi đưa Trình Mạc đi, Lưu Khám đã an bài ông ta trong khách điếm
cũ tại nhà Thẩm Thực gia, phụ trách giúp Chu Xương bán rượu. Ngoài việc
đăng ký sổ sách, nói chuyện với khách thương nhân ra, ông ta rất ít khi
ra khỏi cửa, cả ngày ở trong nhà không đọc sách thì viết chữ.
Thuộc hạ tra được, ông ta biết được chữ Triện Tần được khắc bia tại
Dịch Sơn, chính là trước đó Lý Tư đại nhân đã khắc bia văn tại Dịch Sơn
trước khi Hoàng đế Phong thiện.
Khắc bia Dịch Sơn?
đâu, vẻ mặt cậu ta mờ mịt. Nhưng khi hỏi chủ nhân với cậu, thì dường như đầu óc cậu tỉnh táo thông suốt.
- Vậy ngươi có thể dẫn ta đi tìm chủ nhân ngươi được không?
Vương Tín lắc đầu, tay chỉ vào sân nhà sát vách gần đó:
- Chủ nhân nói ta phải trông nhà. Tự ngươi đi đi...Ồ, ngươi phải cẩn
thận một chút, trong nhà Kỳ ca có Đại Hắc, rất hung dữ, cẩn thận bị
cắn...Ồ, ta còn phải tiếp tục luyện.
- Luyện? Luyện cái gì?
- Chủ nhân nói, lúc nào ta có thể nhổ được cây này lên, thì hắn sẽ dạy ta công phu lợi hại hơn.
- Ha ha ha ha. . . Lưu Khám này cũng là một người kỳ lạ. Hạ Hầu Anh, ngươi có nhổ được cây này lên không?
Hạ Hầu Anh đỏ mặt, lắc đầu nói:
- Lưu Khám rõ ràn là trêu trọc tiểu tử ngốc này. Không có lực nghìn cân, sao có thể nhổ được gốc cây này?
- Cho nên, ngươi không phải đối thủ của tiểu tử ngốc này!
Nhâm Hiêu thở dài, dùng ánh mắt yêu thích nhìn Vương Tín:
- Ta và ngươi đánh cuộc, nó nhất định sẽ thành công.
Nói xong, Nhâm Hiêu chào Vương Tín, dẫn theo Hạ Hầu Anh và Tiêu Hà, đi ra tiểu viện Lưu gia.
Cổng tre đóng lại, lát sau bên trong lại vọng ra âm thanh phát lực của
Vương Tín. Một tiểu tử không có bắp thịt lại phân cao thấp với một gốc
cây.
- Hạ Hầu Anh, đừng xem thường người khác. Đứa bé kia tuy rằng đần độn, nhưng lại có sự dẻo dai. Ta dám cam đoan, nếu trên chiến
trường mà ngươi gặp nó, nhất định nó sẽ giết chết được ngươi...Bởi vì
tâm tư của nó đơn giản, hơn nữa lại chấp nhất.
Hạ Hầu Anh
không nói gì. Tuy rằng không phục, thế nhưng cũng mơ hồ sinh ra một hàn
ý. Nhâm Hiêu không phải nói chơi, nếu đã nói ra như vậy, chắc chắn có lý của y. Lẽ nào, ta ngay cả so với một đứa trẻ ngốc cũng không bằng?
Hạ Hầu Anh lắc đầu: Không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Tiểu tạp
chủng kia chỉ là một kẻ đần độn, sao ta có thể kém nó được?
Đang nghĩ ngợi, đoàn người đã đi tới cổng viện nhà Thẩm Thực Kỳ.
Cũng chính vào lúc này, Lưu Khám và Đường Lệ cười nói đi tới kéo cổng,
trên người mang theo mùi vị rất kỳ lạ. Hai người nhìn thấy Nhâm Hiêu đều giật mình. Lưu Khám phản ứng nhanh hơn, bước lên trước nói:
- Tiểu dân bái kiến Đại nhân.