Hình Đồ

Chương 58 : Xuất hành

Ngày đăng: 01:36 20/04/20


Việc Nhâm Hiếu đến, làm đám người Lưu Khám vô cùng bất ngờ.



Tại phòng khách trong nhà Thẩm Thực Kỳ, loáng thoáng có thể ngửi được

mùi thuốc đông y, còn có một mùi vị khó nói nên lời, đậm hơn, rất gay

mũi. Nhâm Hiêu cảm giấc trong người khó chịu, day day mũi.



- Lưu Khám, đây là mùi vị gì? Sao lạ như vậy?



Hạ Hầu anh nhịn không được mở miệng hỏi.



Không đợi Lưu Khám trả lời, Đường Lệ giành trước mở miệng nói:



- Không có gì, chúng ta vừa chôn rượu, nên trên người có mùi rượu.



Ừm, hình như là mùi rượu!



Thế nhưng cẩn thận ngửi thì lại phát hiện mùi rượu này với mùi rượu ngửi được có chút khác nhau, vẫn rất là kỳ lạ.



Hạ Hầu Anh còn định nói gì nữa, Tiêu Hà đứng bên cạnh đột nhiên giơ tay giật giật góc áo của gã.



Tại thượng đường, Nhâm Hiêu mới là người nói chuyện, Hạ Hầu Anh ngươi là gì chứ, sao dám giành nói trước Nhâm Hiêu?



Hạ Hầu Anh cũng không phải kẻ ngốc, lập tức hiểu ý Tiêu Hà, nhìn lén

sắc mặt của Nhâm Hiêu, thấy sắc mặt y không có gì bất mãn, thì mới thở

phào một hơi nhẹ nhõm, không dám tự ý đứng ra hỏi nữa.



Nhâm Hiêu trầm mặc chỉ chốc lát, nhìn Lưu Khám một chút, lại nhìn mấy người đứng bên cạnh Lưu Khám.



- Lưu Khám, rượu cống đã chuẩn bị chưa?



Lưu Khám mang hạ thấp người nói:



- Đã chuẩn bị xong rồi, dự tính trước vụ thu hoạch vụ thu, có thể xuất ra năm trăm bẫu rượu, xin đại nhân yên tâm.



Thật ra, trong hầm rượu của Lưu Khám đâu chỉ có năm trăm bẫu?



Nhưng vật càng ít càng quý, hơn nữa, như vậy cũng xứng với địa vị của rượu Vạn Tuế.



Nhâm Hiêu gật đầu, sau đó nhẹ giọng nói:



- Bệ hạ đi tuần Đông Phương, cần nhiều rượu cống, đợi lúc quay lại Hàm Dương, lại có rất nhiều địa phương cần sử dụng rượu cống. Lưu Khám, ta cũng biết không được xem nhẹ ủ rượu, nhưng nếu có thể ủ được nhiều

hơn, thì cũng luôn là chuyện tốt.



- Vậy, tiểu dân sẽ làm hết sức!



Nhâm Hiêu đứng dậy, lại nhíu mày khi ngửi thấy mùi vị kia.



- Được rồi, ta đến là để xem chuyện bệ hạ giao ngươi làm đến đâu rồi thôi. Trong huyện công vụ còn bề bộn, ta đi trước.




Vài năm trước, khi chơi đùa cùng vài đứa trẻ, kết quả một quyền suýt

đánh chết một người. Từ lúc đó, Vương Cơ không cho phép Vương Tín đánh

ai.



Lúc đó Lưu Khám còn nói đùa là muốn xem khí lực của Vương Tín.



Vì vậy đã chỉ vào cái cây to bằng miệng bát trong viện, nói:



- Ngươi có thể nhổ gốc cây kia lên được không?



Kết quả Vương Tín trả lời:



- Ta có thể!



Lưu Khám thật sự không tin.



Với khí lực của hắn, muốn nhổ cây đó lên còn phải cật lực, Vương Tín nhỏ tuổi, sao có thể làm được?



Đương nhiên, Vương Tín không thành công.



Nhưng tiểu tử này rất bướng bỉnh, nói cậu nhất định sẽ nhổ lên được. Lưu Khám đã cười nói:



- Nếu ngươi có thể nhổ lên được, ta sẽ dạy ngươi công phu quyền cước.



Cũng không ngờ, tiểu tử này lại thật tâm như vậy.



Nghe Vương Tín nói thế, Lưu Khám cười, vỗ vỗ vào đầu Vương Tín, nói:



- Tín, muốn nhổ cây, thì phải học quyền cước. Học xong quyền cước, là có thể nhổ được cây lên. Hai việc này không xung đột, nhưng luyện võ

rất khổ cực, ngươi có kiên trì được không?



Vương Tín gật đầu:



- Ta nhất định có thể.



Đang nói chuyện, Vương Tín kêu một tiếng:



- Mẹ đã về!



Vừa nói xong, bên ngoài sân đã nghe có tiếng bước chân. Tiểu tử này

tai thật thính, có thể nghe được tiếng bước chân từ xa, là ai với ai.

Điểm này, Lưu Khám cũng đã chứng kiến, đối với bản lĩnh này của Vương

Tín, hắn cũng vô cùng kinh ngạc.



Nhìn bóng dáng Vương Tín, trong đầu Lưu Khám hiện lên một người.



Hạng Võ...Tây Sở Bá Vương “lực bạt sơn khí cái thế” này rốt cuộc bộ dạng như nào nhỉ? Ta thật là mong được gặp.