Hình Đồ

Chương 59 : Tên côn đồ Quán Anh (1)

Ngày đăng: 01:36 20/04/20


Mục tiêu của ba người Đường Lệ, Thẩm Thực Kỳ và Tào Vô Thương đi là đông nam.



Hoàn cảnh Bách Việt phức tạp, quân Tần xuất chinh Bách Việt, cũng không lạc quan. Đương nhiên, với sức chiến đấu của quân Tần, thắng lợi là tất nhiên. Nhưng vì thắng lợi này, sẽ chết bao nhiêu người? Sợ rằng sẽ là

một con số hàng ngàn rồi! Lưu Khám cho rằng như thế, Đường Lệ cũng cho

rằng như thế.



Tiếp xúc với Đường Lệ một thời gian càng dài, Lưu Khám lại càng phát hiện Đường Lệ không hề tầm thường.



Người này vô cùng nhạy cảm, hơn nữa phản ứng rất nhanh. Có một số

chuyện, cách nhìn của Đường Lệ và Lưu Khám rất trùng nhau, vô cùng thần

kỳ.



Đối với tương lai của Tần quốc, Lưu Khám có ký ức của hậu thế, cho nên biết cũng chẳng có gì lạ.



Thế nhưng Đường Lệ lại không giống, y thực sự là người của thời đại

này, nhưng có thể cùng ý kiến với Lưu Khám, đích thật là đặc biệt. Lưu

Khám thậm chí có thể cảm giác được, tài năng của Đường Lệ chỉ sợ không

hề kém Tiêu Hà, nhưng vì sao lại không có tiếng tăm gì? Nguyên nhân

trong đó như nào chỉ có lịch sử mới biết được. Chí ít Lưu Khám cho rằng, Đường Lệ vô cùng cao minh.



Kế hoạch của Lưu Khám chính là

liên quan đến rượu. Chỉ là nội dung cụ thể, chỉ có hắn và Đường Lệ, Thẩm Thực Kỳ biết. Tào Vô Thương là một người “miệng rộng”, không giấu được

chuyện gì, là một người tốt nhưng tính cách quá ẩu, khiến người khác

không thể yên tâm. Cho nên Lưu Khám chỉ có thể giấu kín chuyện này.



Nhưng ba người Đường Lệ đi rồi, trong lòng Lưu Khám cảm thấy rất vắng

vẻ. Bằng hữu ở cùng nhau một thời gian lúc gần thì không nhận ra, nhưng

lúc xa mới cảm nhận được rõ rệt, mới hiểu tình bằng hữu quan trọng như

vậy. Lúc có ba người Đường Lệ, Lưu Khám sẽ không cảm thấy trống rỗng,

thế nhưng hiện tại, hắn đã có chút thấp thỏm rồi.



Nhâm Ngao

và Tào Tham cũng là bằng hữu, nhưng rất rõ ràng vẫn kém với ba người

Đường Lệ. Đặc biệt Tào Tham, người này tâm tư rất sâu trầm, sẽ không quá thân cận với người nào, cũng như sẽ không quá lạnh nhạt với người nào.



Dùng lời Thẩm Thực Kỳ để hình dung:



- Huyện Bái nay chỉ có Tiêu Hà mới có thể khiến Tào Tham nói thật lòng thôi.



Tiêu Hà? Đáng tiếc vị “điển phạm” hậu thế lương tương này thái độ gần

như cũng rất xa lạ đối với Lưu Khám, giữa hai người tựa như có một lớp

giấy ngăn cách. Mặc dù là Lưu Khám tận lực tiếp cận, Tiêu Hà cũng chỉ

nói dăm ba câu rồi chuyển đề tài câu chuyện ngay. Là y xem thường sự

tiếp cận của Lưu Khám? Hay là còn gì khác? Lưu Khám không rõ, nhưng hắn

có thể cảm nhận được, tựa như Tiêu Hà đang quan sát gì đó, chờ đợi gì

đó…Người nào cũng đều nằm trong phạm vi quan sát, thậm chí bao gồm cả

Nhâm Hiêu trong đó.



Lựa chọn sao? Là Tiêu Hà đang chuẩn bị lựa chọn cái gì?



***



Thời gian trôi rất nhanh, chớp mắt đã tới đầu hạ.


Vương Cơ nói khẽ:



- Thím, bà quên rồi sao? A Khám huynh đệ hiện tại là Thượng Tạo, dựa

theo pháp luật Tần quốc là có thể được cầm theo binh khí, không có

chuyện gì mới không được mang theo binh khí. Nhưng hiện tại chẳng phải

là đã xảy ra chuyện hay sao? Nếu bà không cho hắn mang binh khí, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì…



Khám phu nhân “a” một tiếng:



- Ta quên mất. Nhưng A Khám, con cầm kiếm theo, nhưng không được làm người ta bị thương đấy.



Lưu Khám cười khổ một tiếng:



- Hài nhi đã biết!



“Lúc đánh nhau, đao thương không có mắt, ai dám nói là sẽ không làm

người khác bị thương được? Có lẽ quan sát tình hình, nếu như đối phương

thật sự gây chuyện, vậy đừng trách ta thủ đoạn độc ác.” Nghĩ tới đây,

Lưu Khám lôi kéo Chu Xương đi ra ngoài.



Trên đường đi vào huyện Bái, Lưu Khám hỏi:



- Lão Chu, là ai gây sự? Vì sao?



Có lẽ là nhìn thấy Lưu Khám đi cùng, trong lòng Chu Xương thấy an tâm hơn, nên không sốt ruột như trước nữa.



- Là một kẻ nhà quê!



- Kẻ nhà quê?



Lưu Khám ngạc nhiên nói:



- Người nhà quê mà dám gây sự ở chỗ chúng ta ư?



Chu Xương nói:



- Tên kia không chịu nói lý, rượu hầm của chúng ta hai ngày đã bán hết, kết quả hắn không mua được rượu, còn nói nếu không để cho hắn rượu hầm, hắn sẽ đập nát cửa hàng chúng ta. Lão Trình mới nói với hắn hai câu, bị hắn đánh cho bị thương rồi.



Huyện trưởng dẫn theo Tiêu tiên sinh và Đồ tử ra khỏi thành tuần sát rồi, cho nên không ai ở trong thành cả.



A Khám, ngươi không biết đó thôi, tiểu tử đó rất kiêu ngạo, còn nói

huyện Bái ta chẳng có anh hùng, ngươi cũng chỉ là một kẻ có tiếng mà

không có miếng mà thôi.



Chu Xương lắp bắp nói xong, sau trầm mặc một lát, đột nhiên lại phun ra một câu.



- A Khám, có người phá rối!



Lưu Khám giật mình, trong đầu lập tức hiện lên lời dặn dò của Đường Lệ lúc gần đi.



“Ung Xỉ? Chẳng lẽ là hắn ta tới phá rối?”