Hình Đồ
Chương 565 : Đăng cơ (2)
Ngày đăng: 01:45 20/04/20
- Thừa Tướng!
- A Chá, có chuyện gì?
Trước đây
tại huyện Bái, Lưu Khám và Lư Quán có quan hệ không tốt, nhưng Tiêu Hà
và Lư Quán xem như không tồi. Vì vậy người Lư gia cũng không cảm thấy
băn khoăn trước mặt Tiêu Hà.
Lư Chá nói:
- Là thế này, ngài có thể nói chuyện Lưu Ưng lang với Đại Vương được không? Ca ca ta hôm nay lại bị đánh!
- Ah!
Tiêu Hà ngẩn người, chợt vỗ đầu:
- Trí nhớ của ta thật không tốt, thiếu chút nữa quên mất, ca ca ngươi
không việc gì chứ? Yên tâm, việc này không có vấn đề gì, chờ sau khi ta
nói với Đại Vương một tiếng, Đại Vương tự nhiên sẽ trả công đạo cho
ngươi, đừng lo lắng.
Có những lời này của Tiêu Hà, rốt cuộc người Lư gia cũng có thể thở phào một hơi.
Lưu Khám và Lư Quán ngồi ở thượng phòng.
Đám người Xa Trường đứng thủ vệ ngoài cửa, lúc này Lư Quán dâng lên Lưu Khám một ly rượu.
- Lão Lư, hôm nay ta đến đây là có một việc quan trọng.
Lưu Khám cũng không quá khách sáo, liền đi thẳng vào vấn đề:
- Ta từ Thằng Trì trở về, Tử Phòng hiến một kế sách, còn đề cử để ngươi hoàn thành.
- Vậy hả?
- Ngươi biết Lữ Thần Nam Dương chứ?
- Cái này. . . Thần biết!
- Ta muốn mời ngươi đi tới Nam Dương, thuyết hàng Lữ Thần, ngươi có đồng ý không?
Quá thẳng thắn, thẳng thắn đến mức khiến Lư Quán không có bất cứ lý do gì để cự tuyệt.
- Thần nguyện làm khuyển mã dốc sức vì Đại Vương.
Lưu Khám lại nói:
- Lão Lư, tính ra chúng ta đã quen biết hơn mười năm rồi, tuy trước đây rất có khoảng cách, nhưng ai cũng vì chủ nấy, cũng không có gì là sai.
Cái khác ta không dám đảm bảo, nhưng chỉ cần ngươi tận tâm làm việc,
tương lai sẽ có một lối đi, con cháu không cần lo lắng.
Lư Quán bái lạy trên mặt đất:
Ba Mạn cảm thấy xấu hổ, muốn giãy dụa chạy ra, nhưng không sao thoát
nổi cánh tay của Lưu Khám, hoặc là nàng căn bản không muốn thoát ra.
- Thương nghị, cũng phải ăn bữa sáng đã.
Đối với Lưu Khám mà nói, bữa tiếc sáng này rất thỏa mãn.
Khi hắn xuất hiện trong phòng nghị sự, tinh thần rất hưng phấn, nét mặt hồng hào.
Sau khi cùng Tiêu Hà xử lý xong công sự, Tiêu Hà liền ra hiệu cho người bên cạnh xuống phía dưới.
- Đại Vương, hôm nay chiến sự với nước Nguyệt Thị sắp kết thúc, Nguyệt
Thị Vương Hậu Mạt Lỵ cũng phái người đến đây, khẩn cầu tự lập quốc. Chỉ
cần giải quyết Nan Đâu Mỹ xong, chiến sự Bắc cương sẽ kết thúc.
Lưu Khám ngẩn người, gật đầu xem như đã biết:
- Thừa Tướng, ngài có gì muốn nói phải không?
Tiêu Hà bỗng nhiên đứng dậy, cúi lạy trước mặt Lưu Khám nói:
- Đại Vương, hôm nay Đại Vương có được thiên mệnh, đại quân của ta đi
tới đâu, chẳng phải dẹp yên tới đó sao? Hà Bắc bình định, Sở Hạng mặc dù còn tồn tại, chẳng qua chỉ là ngoan cố chống cự mà thôi, thực sự không
đáng lo.
Diện tích đất đai trong tay Đại Vương càng lúc càng
lớn, thực không còn thích hợp lấy vương mệnh mà hiệu triệu thiên hạ. .
.Nay Quan Trung bình định, quả thật trời xanh ban tặng Đại Vương căn cơ. Doanh Tần đã vô lực xoay chuyển trời đất, Đại Vương sao không sớm đăng
cơ, lập nên đế quốc Đại Đường? Chỉ có như vậy, mới không phụ ơn trời.
Tiêu Hà, chính là muốn khuyên nhủ Lưu Khám xưng Đế!
Kỳ thực cũng là ý nghĩ của mọi người.
Đế quốc Đại Tần từ lâu đã chỉ có trên danh nghĩa. Trước kia Lưu Khám
không muốn đăng cơ, là muốn xoa dịu bách tính Quan Trung. Mà nay bách
tính Quan Trung cũng bày tỏ ý ủng hộ, hơn nữa chiến sự tại Quan Đông và
Bắc cương càng thúc đẩy thần tử Đường quốc hạ quyết tâm khuyên nhủ Lưu
Khám đăng cơ. . .
Nhưng Lưu Khám nghe xong, lại có chút do dự. . .
- Đại Vương lo lắng, không phải Hạng Võ ở Quan Đông, mà là con gái
Doanh Thị ở Hán Trung. Chỉ có điều, dựa vào tình hình hiện tại, con gái
Doanh Thị tại Hán Trung cũng không đám lo. Đại Vương có thể sai người
tới Hán Trung đón nàng qua đây. Nếu như nàng thông mình, sẽ phối hợp với Đại Vương; nếu như nàng vẫn còn tồn tại huyễn tưởng. . .
Tiêu Hà dừng lại một chút, cắn răng nói:
- Muốn thành đại sự không thể câu nệ tiểu tiết, mong Đại Vương sớm quyết đoán, chớ để nguội lạnh tâm tư các đại thần.
Lưu Khám nhất thời rơi vào trầm tư!