Hình Đồ

Chương 566 : Đăng cơ (3)

Ngày đăng: 01:45 20/04/20


Tiêu Hà đã nói rất rõ ràng.



Lưu Khám cũng không phải kẻ

ngu, đương nhiên có thể hiểu rõ hàm ý trong đó. Nếu như hiện tại Doanh

Quả do dự không quyết, vậy chỉ có thể sử dụng thủ đoạn khác.



Đương nhiên, Lưu Khám cũng có thể trực tiếp đăng cơ xưng Đế, chẳng phải trong lịch sử Lưu Bang cũng làm thế sao?



Vấn đề ở chỗ, khi Lưu Bang đăng cơ xưng Đế, đã không còn huyết mạch

Doanh Thị; Doanh Quả tuy là nữ nhi, nhưng ở mức độ nào đó cũng đại biểu

của một số ít có thực lực tại Quan Trung. Mặc dù những thần tử lão Tần

đã bắt đầu có xu hương nghiêng về phía Lưu Khám. Nhưng trong lòng hắn

vẫn hy vọng có thể dùng một loại phương thức vẻ vang để đế quốc lão Tần

đi xuống vũ đài. Vấn đề này quả thực vô cùng mâu thuẫn.



Thời xưa, có nói đến nhường ngôi.



Trong lòng thần tử lão Tần, có lẽ rất hi vọng dùng loại biện pháp này

để hạ màn triều đại nhà Tần. Lưu Khám cũng không muốn Quan Trung lại

xuất hiện bất kỳ biến động gì nữa, đặc biệt vào tình hình hiện nay, Quan Trung cần nhất chính là sự yên ổn. Bởi vì trong thời kỳ chưa ổn định,

Quan Trung sẽ trở thành hậu phương vững chắc của hắn.



Tiêu Hà lúc này cáo từ rời đi, để lại vấn đề này cho Lưu Khám. Lưu Khám cũng

biết, những bộ khúc của mình đều hy vọng mình có thể sớm ngày trở thành

cung chủ Hàm Dương cung. Chuyện này đối với bọn họ mà nói, xem như niềm

hãnh diện to lớn.



- Mau truyền lệnh cho Lý Dĩnh và Lý Trỉ lập tức tới gặp ta!



Trầm tư hồi lâu, cuối cùng Lưu Khám đã hạ quyết tâm.



Nếu như đã đi trên con đường này, nhất định không được do dự và nhân từ.



Hắn quyết định cho Doanh Quả một cơ hội cuối cùng, phái hai con trai

của Lý Do đến Hán Trung, nghênh đón Doanh Quả trở về Hàm Dương.



Vốn, hắn phái Lý Dĩnh và Lý Trì cũng có nguyên nhân trong đó. Hai huynh đệ Lý Dĩnh, ở mức độ nào đó cũng là đại diện của thần tử lão Tần trước

kia, hai người đều quen Doanh Quả, thậm chí còn là họ hàng thân thích

với Doanh Quả. Đừng quên, mẫu thân hai huynh đệ Lý Dĩnh, chính là tỷ tỷ

của Doanh Quả. . .



Sau đó, Lưu Khám viết một phong thư cực kỳ thành khẩn, giao cho hai huynh đệ Lý Dĩnh mang đi.



Trong thư nói: Trước kia ta phụng mệnh Nhị Thế tiến nhập Quan Trung,

bình định chiến loạn. Hôm nay, chiến loạn đã dẹp, Quan Đông mặc dù vẫn

còn loạn thần tặc tử chiếm đóng nhưng tiêu diệt cũng chỉ là vấn đề thời

gian. Hiện tại Quan Trung yên bình, đệ đệ công chúa gặp phải tai họa,

cần có một người đứng lên ổn định tình thế. Nhưng ta dẫu sao cũng là

người ngoài, Quan Trung nhất định phải có chủ nhân danh chính ngôn thuận mới được. Công chúa là huyết mạch duy nhất của Thủy Hoàng Đế còn sống,

vì thế có đủ tư cách làm chủ.




Lưu Khám không nói nhiều lời, cưỡi ngựa Xích Thố, nói:



- Duệ sĩ Bách Ích, trở về Hàm Dương.



Nói xong, hắn vung roi thúc ngựa chạy khỏi cửa cung. Đám người dưới

Đăng Thiên Đài có chút bối rối, nhao nhao lên ngựa theo sát phía sau Lưu Khám.



- Tín ca, xảy ra chuyện gì?



Lưu Tín vừa thúc ngựa đuổi theo, vừa lắc đầu trả lời Xa Trường:



- Ta cũng không rõ lắm, Vương Thúc đột nhiên biến thành như vậy, dường như nhớ ra chuyện gì đó.



Cứ như vậy, đoàn người quay về Hàm Dương, chạy thẳng đến phủ Thừa Tướng.



Lưu Khám nhảy xuống chiến mã, lạnh lùng nói:



- Tín, ngươi lập tức mời Thừa Tướng và Giả Trường sử tại Phủ đại tướng

quân đến đây, nói ta có chuyện quan trọng cần bàn bạc.



Lưu Tín không dám thất lễ, lập tức cùng Xa Trường đáp ứng một tiếng, sau đó hai người lập tức chia nhau hành động.



Nếu như nói đám người Tiêu Hà không để mắt đến Lĩnh Nam, cũng không vấn đề gì. Dù sao Lĩnh Nam chỉ là mảnh đất hoang, bọn họ không hiểu rõ,

không cảm thấy có điều gì trái với thực tế. Nhưng mình không thể bỏ qua

ah. . . Đặc biệt Lưu Khám hiểu rất rõ năng lực của Nhâm Hiêu, vì vậy

trong lòng càng thêm khẩn trương.



Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp phía sau!



Nếu như Nhâm Hiêu thực sự có ý đồ khác, như vậy một khi xuất thủ, tất

nhiên sẽ đảo loạn thế cục đã rõ ràng. Mà nếu như thực sự xuất hiện tình

huống như vậy, trận chiến sự này e là sẽ kéo dài vô thời hạn, đối với

Quan Trung và Quan Đông mà nói, tuyệt không phải chuyện tốt.



Nghĩ tới đây, Lưu Khám đọc từng quyển từng quyển chiến báo trong thời gian gần đây.



Chỉ trong chốc lát, liền nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ ngoài cửa truyền tới. Hai người Tiêu Hà và Giả Thiệu mặc y phục có chút chưa

chỉnh tề đi đến.



- Đại Vương, đêm đã khuya gọi chúng ta qua đây, không biết có điều gì sai bảo?



Thời điểm này, Lưu Khám cũng tỉnh táo hơn rất nhiều. Hắn hít sâu một

hơi, phẩy phẩy tay áo ra hiệu cho hai người Tiêu Hà và Giả Thiệu ngồi

xuống.



- Cô Vương muốn trong xuân giải quyết chiến sự Quan

Đông, một lần hành động tiêu diệt đám phản tặc Sở Hạng. . . Không biết

Thừa Tướng và Trường Sử nghĩ thế nào?