Hình Đồ

Chương 567 : Đăng cơ (4)

Ngày đăng: 01:45 20/04/20


Đầu tháng mười một, quân Sở công hãm Bác Dương, nói rõ Hạng Võ muốn lấy lại quyền khống chế quận Tế Bắc.



Cùng lúc đó, trên đường khác quân Sở dưới sự thống lĩnh của Kình Bố

tiến tới Lịch Thành ( nay là Tế Nam Sơn Đông). Đại tướng nước Tề Hồ Yển

không có bất cứ kháng cự nào, cùng nùay quân Sở tiến đến, Hổ Yển đã dâng thành xin hàng, do đó mở ra thông lộ để quân Sở đi tới quận Lâm Truy.

Hiện tại Tam Tề chấn động mạnh.



Đại tướng nước Tề Điền Hoành

vốn lui binh trấn thủ huyện Doanh, chuẩn bị một trận tử chiến với quân

Sở. Nhưng không ngờ Lịch Thành đã mất, để cửa ngỏ tiến vào Lâm Truy rộng mở. Tề Vương Điền Vinh hoảng sợ, hạ xuống một mệnh lệnh ngu ngốc.



Y phái người tiến tới huyện Doanh, lệnh Điền Hoành lập tức quay lại Vu Lăng, cứu viện Lâm Truy.



Điền Hoành không đồng ý, bởi theo y nhìn nhận, cho dù mất Lịch Thành,

chỉ cần có thể bảo vệ huyện Doanh, không quá ba tháng quân Sở tất bại.



Bởi vì quân Sở trước khi hưng binh tại Thằng Trì đã mệt mỏi không chịu

nổi. Hạng Võ chẳng qua chỉ dựa vào một chút nhuệ khí, mới có được thắng

lợi hiện nay. Trên thực tế, quân nhu và lương thảo của quân Sở sớm đã

thiếu. Dựa vào địa hình hiểu yếu của Thái Sơn, ngăn cản quân Sở tại

huyện Doanh, không lâu sau, quân Sở chắc chắn sẽ cầu hòa với nước Tề.



Dù sao, quận Tế Bắc cũng là đất thuộc cố Tam Tề, nhân tâm vẫn luôn nghĩ tới vương thất nước Tề. Về phần Kình Bố, chẳng qua là nỏ mạnh hết đà,

không đáng lo lắng. Đừng tưởng y đã chiếm được thành Lịch, chỉ cần Điền

Vinh phái ra một đạo nhân mã tử thủ Vu Lăng, có thể ngăn cản Kình Bố.

Đồng thời phái người qua sông, mời Bành Việt tại quận Cự Lộc xuất binh,

như thế Kình Bố rất khó đứng vững gót chân.



Tính toán này của Điền Hoành phải nói lòa vô cùng xảo diệu. Nếu như Điền Vinh nghe theo

kế sách của y, cục diện Tam Tề có lẽ có thể chuyển theo chiều hướng

khác. Nhưng Điền Vinh ngày hôm nay không còn là Điền Vinh hai năm trước

phụ tá Điền Đam nữa rồi. Sau khi trèo lên địa vị cao, lại đa nghi thêm

mấy phần, một mực không tin tưởng bất cứ ai. Hơn nữa Điền Hoành lập lên

chiến công hiển hách tạo lên danh vọng đủ lớn tại Tam Điền, mơ hồ còn

vượt qua cả Điền Vinh, điều này khiến Điền Vinh càng thêm băn khoăn.

Thấy Điền Hoành không nghe theo mệnh lệnh điều quân trở về cứu viện,

Điền Vinh lại càng bất mãn đối với Điền Hoành.



Điều Hoành không nghe lệnh?



Không sao!



Trưởng tử của Điền Vinh - Điền Quảng cũng ở huyện Doanh, hơn nữa cũng rất có uy danh.



Vì vậy Điền Vinh mệnh lệnh cho Điền Quảng gấp rút dẫn binh tiếp viện Vu Lăng. Điền Quảng thân là Vương Tử nước Tề, đối với tộc thúc Điền Hoành

cũng không quá tôn kính, ngược lại còn có chút ghen ghét. Sau khi nhận

được mệnh lệnh, Điền Quảng không nói nhiều lời, lập tức triệu tập chúng
lạnh: Ngươi cho ta là tiểu tử ngốc sao? Hạ Lạc từ thời Trương Sở đến

nay, đã trải qua năm năm chiến loạn, sớm đã bị tàn phá thê thảm. Các

ngươi giao phong với quân Sở tại Thằng Trì, tài phú tại Hạ Lạc càng bị

vơ vét thậm tệ, lúc này còn đồ quân nhu, lương thảo gì đáng nói? Các

ngươi không muốn hao người tốn của, lại để ta đi đánh Hạ Lạc? Ha ha,

đừng mơ tưởng!



Nghĩ tới đây, Ngụy Báo liến tục lắc đầu.



- Lục Lang Trung, không phải Cô Vương không muốn xuất binh, mà thực sự bất lực ah!



Y làm ra vẻ bất đắc dĩ, lăc đầu thở dài nói:



- Nước Sở cường thịnh, đất đai mênh mông, dân chúng giàu có đông đúc.

Nước Ngụy hôm nay khốn thủ một góc nhỏ, chỉ có thể dùng hơi tàn xuất

binh đánh Bành Thành, Cô Vương dốc toàn bộ lực lượng cả nước mới có thể

thành công. Hiện tại chiếm đánh Hạ Lạc, quả thực có lòng mà không đủ

sức. Theo ý kiến của Cô Vương, chi bằng để Đường Vương xuất binh đánh Hạ Lạc.



Đường Vương được Quan Trung nắm giữ trong tay tám trăm

dặm Tần Xuyên, quốc lực hùng hậu; Đường Vương vũ dũng, dùng binh như

thần, mưu lược xuất chúng, dưới trướng có mấy chục vạn thần binh, vô số

tướng lĩnh, mưu sĩ nhiều như mây. Lạc Dương tuy có Chương Hàm trấn thủ,

nhưng tuyệt không phải đối thủ của Đường Vương.



Lục Giả vội vàng chối từ, tỏ ý không muốn đánh Lạc Dương.



Lục Giả tỏ vẻ như vậy, Ngụy Báo lại càng muốn nước Đường xuất binh.



Song phương đấu khẩu thật lâu, cuối cùng Lục Giả đành phải miễn cưỡng đồng ý.



Còn Ngụy Báo cực kỳ đắc ý.



Rời khỏi Ngụy Vương phủ, Lục Giả tụ hợp với Phàn Khoái chuẩn bị khởi

hành rời đi. Không ngờ, vừa mới đi tới một chỗ vắng vẻ, liền thấy một

đội quân ngũ ngăn cản trước mặt, lạnh lùng quát:



- Ngươi đến, ý muốn nước Ngụy mất nước sao?



Lục Giả sau khi nhìn rõ người đi tới, y càng hoảng sợ, giật nảy mình một cái.



- Chu thừa tướng, vì sao ngài ở đây?



Người đến chính là Thừa Tướng nước Ngụy - Chu Thị, chỉ thấy y đi lên phái trước, trầm giọng nói:



- Lục Lang Trung, chẳng lẽ ngươi ức hiếp nước Ngụy không người?