Hình Đồ

Chương 572 : Hà Lạc có biến (2)

Ngày đăng: 01:45 20/04/20


- Chủ nhân, vì sao uống rượu một mình?



Trần Anh quay đầu nhìn lại, liền thấy tâm phúc của chính mình – Trần Nhị, nghiêm trang đứng ở phía sau.



- Tiểu nhị, ngồi xuống uống rượu cùng ta.



Trần Anh cười ha hả, vung tay ra hiệu cho Trần Nhị ngồi xuống:



- Đây chính là rượu Vạn tuế chính tông đấy. Trước kia Tần Hoàng Đế ban

cho Lý Do, không ngờ lại để ta và ngươi hưởng thụ. Theo tin đồn, rượu

Vạn tuế này có thể kích thích tinh thần, thân thể cường tráng, ngươi

uống hai phần xem có phải vậy hay không?



Trần Nhị kinh ngạc nhìn Trần Anh, sau hồi lâu, khẽ nói:



- Chủ nhân, vì sao như vậy?



- Tiểu Nhị à, thành Lạc Dương lớn như vậy, hôm nay chỉ còn ngươi gọi ta một tiếng chủ nhân, gọi ta một tiếng tiên sinh. . .



Ta có chút hối hận, lúc trước Hàn Tín mượn ngươi, ta không đồng ý.

Nhưng hiện tại, ngươi theo ta, e là chịu không ít ánh mắt khinh bỉ.



Trần Nhị im lặng một hồi, lại nói:



- Ta nghe nói, Sở Vương bị giết rồi.



Có lẽ không lâu sau, Hạng Tịch sẽ tự lập làm Vương.



Uy danh của Hạch Tịch tuy cao, nhưng nếu xưng Vương, chỉ e danh không

chính ngôn không thuận. . .Nếu như không có gã Lưu Khám kia, có lẽ còn

có chút cơ hội, nhưng hôm nay Lưu Khám tọa trấn Quan Trung, Hạng Võ xưng Vương thực khó có thể được người tin phục. Tiểu Nhị à, chuyện xưng

Vương, tuyệt đối không đơn giản như vậy.



Lưu Khám sẽ không để cho Hạng Tịch ngồi vững trên ngai vàng đâu. Không quá mười nữa, Quan Trung ắt sẽ có hành động.



Thật nực cười, năm đó ta có thể cười nhạo Lưu Khám, nói hắn là châu

chấu đá xe. Hôm nay, xem ra ta chính là ếch ngồi đánh giếng, khinh

thường anh hào Quan Trung.



- Chủ nhân sống không vui, sao không sớm tìm hắn mưu một con đường khác?



- Chuyện tới nước này, ta còn đường ra sao?



Trần Nhị do dự một chút, nhỏ giọng nói:



- Ta từng nghe người ta nói, Đường Vương có chút tán thưởng đối với chủ nhân, khi mới ở Lâu Thương, đã vài lần thỉnh cầu chủ nhân trợ giúp.



Nay Sở Vương bị giết, nước Sở đã vong.
- Đa tạ!



Nam nhân kia lập tức cười cười, thấy cửa thành trước mắt được mở ra, y

đột nhiên rút kiếm chém xuống khiến lính canh cổng chìm trong vũng máu.



- Châm lửa, chiếm cửa thành!



Mệnh lệnh của y vừa vang lên, quân lính phía sau lập tức tiến lên phía trước, đồng thanh hô lớn.



Đồng thời đao thương bổ tới phía trước, không đợi quân tốt bên trong

cửa thành kịp phản ứng, đã có hơn trăm tráng hán bị chém té xuống đất.

Nam tử kia lập tức tiến lên đốt cửa thành. Thoáng chốc, ngoài thành Lạc

Dương đèn đuốc sáng trưng, vô số quân Đường từ chỗ tối ùn ùn kéo tới,

cầm đầu là một viên đại tướng đứng trên xe ngựa, trong tay cầm Lang Nha

Bổng nhìn giống như thiên thần hạ phàm, điều khiển xe vọt tới của thành

Lạc Dương.



Quân Sở phía trên lầu thành, bị biến cố bất ngờ làm giật mình.



Sau hồi lâu, mới có người kịp phản ứng, vừa gõ chiêng đồng, vừa cao giọng kêu lớn:



- Địch nhân tập kích, địch nhân tập kích. . .Quân Đường tập kích thành!



Quân tốt gác đêm trên đầu tường thành lao xuống phía dưới.



Còn có quân Sở vội vàng cầm cung tiễn tản ra ngoài thành.



Cửa thành đã rối tung. Những gã lính tốt chiếm đóng cửa thành gắt gao

ngăn cản quân Sở trên thành, tiếng la hét vang lên liên miên không dứt.



Âm thanh bánh xe lộc cộc lộc cộc, tiếng vó ngựa vang lên từng trận từng trận.



Lục Bí Khinh xa vọt tới dưới thành, cự hán trên xe gầm lên giận dữ:



- Lưu Tín nước Đường ở đây, các huynh đệ còn không tránh sang một bên cho Bổn hầu đi.



Tiếng như lôi điện nổ vang, chiến mã hí dài.



Đám người thoáng chốc tách ra, chiến xa tiến quân thần tốc. Chỉ thấy

một tay Lưu Tín cầm dây cương, một tay múa Lang Nha Bổng quay tròn giống như cối xay gió, khiến cho máu thịt bắn tung tóe. Chiến xa mang theo

thế sét đánh lôi đình, còn Lưu Tín trên xe lại giống như thiên thần hạ

phàm.



Quân Sở lập tức tản ra, tiếp đến từng con từng con

chiến mã chém giết vào thành, thoáng chốc cả tòa thành Lạc Dương kêu la

thảm thiết, vang vọng cả trời xanh. . .