Hình Đồ
Chương 577 : Cai hạ (2)
Ngày đăng: 01:45 20/04/20
Sau ba ngày Tào Cữu xuất binh, Mông Khắc từ Trần Lưu đột nhiên xuất
ra hai vạn kỵ quân, không đánh Tuy Dương, mà trực tiếp vượt qua Tuy
Dương chiếm lĩnh huyện Túc, cứt đứt liên hệ giữa Tào Cữu và Tuy Dương.
Trong khi Tào Cữu triển khai chiến đấu kịch liệt với hai người Lý Tất,
Lạc Giáp, lại không ngờ Mông Khắc đánh lén vào hậu quân của Tào Cữu, hai vạn kỵ quân dùng thế đào núi lấp biển, từ trên trời giáng xuống. Tào
Cữu bị chém giết thảm bại, trên đường rút về huyện Tương, gặp Mông Khắc
thống lĩnh một đạo binh mã đuổi theo, chém chết trong loạn quân.
Sau khi Tào Cữu bại vong, Hạng Võ mới
biết tin huyện Tương bị công kích. Y lập tức ngừng quyết chiến với Lưu
Khám, lui binh ba trăm dặm, trấn thủ thành Đình Đào.
Hạng Võ
đích thân dẫn theo vạn kỵ quân, dự định làm theo tình huống đánh Ngụy
Báo khi trước, dùng kỵ quân chạy nhanh ngàn dặm về cứu viện Tào Cữu.
Nhưng Hạng Võ không để ý tới một vấn đề: Mông Khắc không giống Tào Cữu, y không chỉ là con cháu danh tướng, hơn nữa từ nhỏ được huấn luyện tại
đại doanh Lam Điền, cộng thêm nhiều năm dốc sức tại Bắc Cương. Nếu luận
về khả năng lý giải kỵ quân, Mông Khắc không hề thua kém Hạng Võ, thậm
chí còn lớn hơn vài phần.
Biết được Hạng Võ đến đây, Mông Khắc xuất kích một đạo kỵ binh nhỏ, để Hạng Võ truy kích đến chân núi Nãng.
Sau đó tập kết hai vạn kỵ quân dưới chân núi Nãng, tỷ thí với Hạng Võ
một trận. Hai người, một người là dũng quan tam quân, một người binh
pháp xuất chúng; một người là “ Thường Thắng tướng quân “, một người
thân trải qua trăm trận. Mông Khắc kỵ chiến với Hạng Võ, xem như thế lực ngang nhau.
Nhưng Mông Khắc dùng khỏe đấu mệt, hơn nữa binh
lực chiếm ưu thế. Khi song phương ác chiến chiến đấu say sưa, Lý Tất,
Lạc Giáp men theo sườn núi Nãng đột nhiên tuôn ra, khiến quân Sở đại
bại. Hạng Võ anh dũng chém giết chạy khỏi vòng vây. Tuy quân Đường chiếm ưu thế, nhưng không ai có thể ngăn cản Hạng Võ.
Mông Khắc đang đứng trên đỉnh núi xem chiến cuộc, nhịn không được cảm than một tiếng:
- Kẻ này quá dũng mãnh, nếu như không có phụ tử Đường Vương và Bệ Hạ, có lẽ không người địch nổi!
Lý Tất, Lạc Giáp thừanhận rất sâu sắc.
Sau khi Hạng Võ bại trận, liền lui đến Phong Ấp, chuẩn bị tập hợp binh mã.
Nhưng Lưu Khám không có ý định cho Hạng Võ có cơ hội thở dốc, trong
tháng tư, Kình Bố tại Lâm Truy bị vây hãm hơn một tháng, bất đắc dĩ phải cầu viện Sài Vũ.
Sài Vũ lập tức điểm đủ binh mã, thống lĩnh
xuất kích. Khi men theo núi Lương Phụ, gặp phải Quán Anh tập kích, toàn
bộ ba vạn Cức Bồ quân bị diệt.
Năm đó, cha của Sài Vũ chết trận tại núi Lương Phụ, còn lần này lại đổi thành Sài Vũ. .
Lý Tả Xa ban hành mệnh lệnh, lệnh cho Mông Khắc, Lý Tất, Lạc Giáp cùng với binh mã
các bộ tại quận Tứ Thủy, toàn lực ngăn cản đường lui của Hạng Võ, giữa
đường chém giết, quân Sở sau mấy lần chiến đấu kịch liệt trong một ngày
tổn thất vô cùng nặng nề. Mới đầu gần mười vạn người, sau khi qua Tuy
Thủy, chỉ còn lại không đến hai vạn binh mã. Người kiệt sức, ngựa hết
hơi, có thể nói mệt mỏi tới cực điểm.
Đêm nay, sau khi Hạng
Võ đánh tan quân truy kích của Lý Tất, Lạc Giáp, liền lui đến một gò
cao. Binh mã dưới trướng đã mệt mỏi không chịu nổi, bất dĩ hạ trại trên
gò cao. Lúc này lương thảo đã hết, đành phải giết ngựa ăn lót dạ.
Nhìn khuôn mặt đám binh sĩ mệt mỏi, Hạng Võ không khỏi phát sinh lòng thương cảm.
- Hạng Viên, con sông dưới núi có tên là gì?
Hạng Viên nhẹ giọng trả lời:
- Đại Vương, dòng sông dưới núi tên là Tuy Đường.
Sông Tuy Đường?
Trong lòng Hạng Võ khẽ động, vội chỉ tay về phía đông:
- Vượt qua Tuy Đường là Lâu Thương?
- Đúng vậy, qua Tuy Đường tám mươi dặm, chính là Lâu Thương rồi!
Lâu Thương hôm nay không còn là Lâu Thương trước kia thành cao tường dày, ruộng đất phồn thịnh nữa rồi.
Lúc trước Hạng Lương tiếp nhận Lâu Thương chiêu binh mãi mã. Sau khi
thu sách lương thảo và đồ quân nhu, liền hạ lệnh phá hủy Lâu Thương.
Nguyên nhân? Rất đơn giản. Theo như Hạng Lương suy nghĩ, Lâu Thương đã
mất hết tác dụng, nhưng nó lại là khu vực hiểm yếu tại Hoài Hán, nếu như bị người chiếm đóng, sẽ trở thành họa lớn. Đã không còn tác dụng gì,
thì phá hủy đi, để tránh bị người có ý lợi dụng, ngược lại sẽ không tốt.
Chẳng qua năm đó Hạng Lương tuyệt không ngờ mình chết sớm như vậy, càng không ngờ, Hạng Võ rơi vào cục diện này.
- Nếu như Lâu Thương còn, ta đóng chiếm Lâu Thương, không biết gã Lưu man tử xảo trá kia sẽ có bộ dáng gì?
Hạng Võ thầm nghĩ trong lòng, khóe miệng vô tình toát ra một nụ cười thản nhiên.
Y thuận miệng hỏi:
- Nơi này là nơi nào?
- Đại Vương, chúng ta hiện tại đóng quân tại nơi có tên là Cai Hạ!