Hình Đồ
Chương 580 : Tuyệt xướng (1)
Ngày đăng: 01:45 20/04/20
Bài Sở ca vang lên tiêu điều lạnh lẽo động lòng ngườ.
Đối với sĩ tốt quân Sở mệt mỏi rời xa nhà lâu ngày mà nói, bài hát này ngoài
việc khiến bọn họ nhớ nhà vô cùng, còn phát sinh cảm giác căm ghét chiến tranh vô cùng. Vốn sĩ khí cao ngất, nhưng chỉ trong một đêm, thoáng
chốc liền biến thành hư không.
- Đại Vương, Đường tặc hát Sở ca, đã mấy trăm binh sĩ rời khỏi doanh.
Chỉ điều quân Đường không hề ngăn cản bọn họ, để bọn họ tùy ý rời đi. . .Cứ tiếp tục như thế, vài ngày nữa, các huynh đệ e là đều muốn rời đi.
Ngồi trong quân trướng, Hạng Võ nghe Hạng Viên hồi báo, lại thờ ơ như
không, khuôn mặt y có vẻ rất tiều tụy mệt mỏi. Cái này cũng khó trách
Hạng Võ, khổ tâm gia nghiệp nhiều năm cũng không nói đến, hơn nữa binh
sĩ bên người bị Lưu Khám dùng thủ đoạn cực kỳ đơn giản liền mất hết ý
chiến đấu, y há có thể không nản lòng thoái chí? Giờ khắc nà bắt đầu cảm thấy hối hận: Nếu như Phạm Tăng có ở đây, chắc chắn có thể giải trừ
kiếp nạn thay y.
Chỉ tiếc, Phạm Tăng hôm nay đã biệt tăm biệt tích.
- Để bọn họ đi đi, tình huống như vậy, cưỡng ép ngăn cản, ngược lại sẽ để bọn họ căm thù, quả thực vô ích.
Nghĩ đến các huynh đệ theo Cô Vương liên tục chiến đấu ngàn dăm đường
trên khắp các mặt trận, từ Quảng Lăng chém giết đến Cự Lộc, từ Cự Lộc
chém giết đến Cai Hạ. Cô Vương thực không muốn làm khó bọn họ.
Hạng Viên do dự một chút, nhẹ giọng khuyên nhủ:
- Đại Vương, hôm nay tình hình không ổn, thần có một kế cũng có thể
thoát khỏi hiểm cảnh. Thần bí mật xem xét hai ngày, phát hiện Đường tặc
không kiểm tra binh sĩ rời đi. Đại Vương sao không thay đổi trang phục
của quân sĩ, thần không biết quỷ không hay rời khỏi nơi này? Chỉ cần có
thể trở lại Hội Kê, Đại Vương có thể tập hợp lại nhân mã, ngày sau ngựa
đạp Trung Nguyên cũng không phải khó.
Hạng Viên tự cho là
đúng, suy tính thay Hạng Võ, nhưng lại quên tính tình Hạng Võ vô cùng dữ dằn. Nghe Hạng Viên nói lời này, Hạng Võ giận tím mặt, cầm chén rượu
ném ra ngoài. Hạng Viên né tránh không kịp, bị nện chảy máu đầu.
- Đại trượng phu sống ở trên đời, đi không đổi tên, ngồi không đổi họ.
Từ khi Cô Vương vượt sông đến nay, trăm trận trăm thắng. Cho dù hôm nay
rơi vào tình thế khó khăn, cũng không thể làm ra chuyện như vậy. Cô
Vương thà rằng chết trận, cũng không để gã Lưu tặc kia chế nhạo. . .Niệm tình ngươi nhất thời hồ đồ, Cô Vương cũng không truy cứu. Cút ra ngoài, đừng quấy rầy Cô Vương uống rượu.
Hạng Viên mang theo khuôn mặt ngượng ngạo rời khỏi đại trướng.
- Đại Vương, Hạng Viên cũng chỉ suy nghĩ cho Đại Vương, Đại Vương quở trách như vậy, thực sự có phần hơi quá.
Ngu Cơ rót cho Hạng Võ một chén rượu, nhẹ giọng nói:
- Thần thiếp biết Đại Vương chính là anh hùng thời nay, chỉ là cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp.
Hạng Võ trở nên trầm mặc!
Hạng Võ bỗng nhiên thoáng giật mình tỉnh lại.
Hóa ra đêm qua Hạng Viên có lòng tốt hiến kế, ngược lại bị chửi bới,
đập vỡ đầu. Quay về trướng, Hạng Viên càng nghĩ càng cảm thấy tức giận.
Vì vậy nhân lúc Ngu Cơ tự vẫn, Hạng Võ không có tâm tư quản lý quân
doanh, y đã bí mật liên hệ với quân Đường, hẹn thời gian mở cửa quân
doanh, để quân Đường chém giết xông vào doanh. Mấy ngày liên tiếp, quân
Sở trong quân doanh trong tình trạng thấp thỏm lo lấu, cũng không có
chống cự gì mạnh mẽ. Khi quân Đường trùng kích xông vào, quân Sở rất
nhanh liền tan tác.
Gã thanh niên báo tin là tộc đệ Hạng Võ,
cũng là một trong số ít những tử đệ trong đội quân theo y vượt sông khi
trước may mắn sống sót.
Y lớn tiếng la lớn:
- Đại
Vương, quân Đường đã chém giết xông tới, mạt tướng đã điểm đủ 500 tùy
tùng thân cận, thề sống chết bảo vệ Đại Vương, chém giết xông ra khỏi
vòng vây.
Trong mắt Hạng Võ hiện lên một tia tình cảm ấm áp. Y cúi đầu xuống, hôn một cái lên trán Ngu Cơ, sau đó nhẹ nhàng đặt thi
thể Ngu Cơ xuống.
- Mặc dù Cô Vương rơi vào tình cảnh này, cũng không cần các ngươi bảo vệ!
Y bỗng nhiên đứng dậy, quanh thân phát ra một cổ sĩ khí sắc bén:
- Chuẩn bị ngựa, vung kích lên!
Nói xong, y đi nhanh ra ngoài trướng.
Ngu Cơ, hãy xem Cô Vương quyết một trận tử chiến vì nàng!
- Đại Vương, thi thể Vương phi. . .
- Lưu Khám tuyệt không phải hạng tiểu nhân thích phá hủy thi cố, hắn sẽ an bài thỏa đáng.
Khuôn mặt u sầu chán chường thoáng chốc biến mất không còn hình bóng.
Hạng Võ lại trở thành Tây Sở Bá Vương đằng đằng sát khí.
Y mặc khôi giáp, lên ngựa cầm kích, thống lĩnh đám người Hạng Thọ xông thẳng về phía quân Đường.
Chỉ thấy Bàn Long kích trong tay nặng hơn trăm cân trong tay y, nhẹ như bấc vung lên hạ xuống. Vài gã kỵ quân quân Đường xông tới, thoáng chốc
bị y đánh bay xuống ngựa.
- Các huynh đệ, tuy quân Đường
người đông thế mạnh, nhưng trong mắt Cô Vương chẳng qua chỉ là đám gà
đất chó sành, không ai có thể ngăn cản ta.