Hình Đồ

Chương 581 : Tuyệt xướng (2)

Ngày đăng: 01:45 20/04/20


Hạng Tịch lạnh lùng quát:



- Hãy xem Cô Vương lấy thủ cấp chủ tướng quân Đường!



Ngựa Ô Truy dưới háng hí lớn một tiếng, chạy nhanh về phía quân Đường.



Đám người Hạng Thọ cũng không khỏi sôi trào nhiệt huyết, lớn tiếng la hét, theo Hạng Võ liều chết xông lên.



Trước mắt, gặp ngay phải hàng tướng Hạng Viên. Hạng Võ hét lớn một

tiếng, ngựa Ô TruyTruy như mũi tên, trong nháy mắt phi tới trước mặt

Hạng Viên. Hạng Viên trông thấy Hạng Võ, trong lòng đâu còn can đảm giao thủ. Y liền quay đầu ngựa, định bỏ chạy, nhưng ngựa Ô Truy là thiên mã Ô Tôn, không hề thua kém ngựa Xích Thố của Lưu Khám. Hạng Viên vừa chạy

được hai bước, Hạng Võ đã đến trước mặt y, tay nâng kích chém xuống

khiến Hạng Viên rơi xuống ngựa.



Lúc này Hạng Võ tựa hồ rơi

vào trạng thái vô cùng kích động, sau khi y chém chết Hạng Viên, y ngửa

mặt lên trời liên tục cười ha hả, lạnh lùng quát:



- Lưu Khám, có dám quyết một trận tử chiến với Cô Vương!



- Hạng Tịch, đừng vội càn rỡ!



Một chiếc chiến xa lao đến như gió, trên chiến xa chính là võ tướng Đồ Đồ.



Y múa trường sáo đâm về phía Hạng Võ, trong miệng hô lớn:



- Lấy tính mạng của ngươi cần gì Bệ hạ xuất thủ, có Đồ Đồ ta ở đây!



Đồ Đồ thực sự là một mãnh tướng, trường sóc nặng mấy chục cân, nhưng

trong tay y lại nhanh như tia chớp. Nếu như đổi lại là người khác, có lẽ đã bị y đâm chết rồi, nhưng người đối mặt với y chính là Hạng Tịch, ở

hậu thế được xưng là cao thủ đệ nhất thiên cổ. Thấy trường sóc đâm tới,

Hạng Tịch không chút bối rối, trường kích trong tay vung ra ngoài, đập

vào trường sóc “ Keng “ một tiếng, ngựa Ô Truy chạy nhanh như bay đột

nhiên quay ngang thân, thoáng chốc xẹt qua chiến xa, Bàn Long kích lật

ngược một chiêu Tê Ngưu Vọng Nguyệt, khiến Đồ Đồ bay ra khỏi xe.



Đại kích chém xuống, thoáng chốc khẽ quay một vòng, Đồ Đồ rơi xuống mặt đất, áo giáp sau lưng bị xé toang, xuyên vào da thịt làm lộ ra một đoạn cột sống đã đứt rời.



- Bá Vương uy vũ, Bá Vương uy vũ!



Đám người Hạng Thọ lớn tiếng la hét.



Trong tiếng la hét, Hạng Tịch càng lộ rõ sự hung mãnh.



- Đánh, đánh. . .



Thanh âm y rống giận quanh quẩn trên bầu trời mãi không thôi.



- Không hổ Bệ Hạ nói Bá Vương là người danh bất hư truyền, hãy đỡ một gậy của ta!



Một bóng người ngăn cản đường đến của Hạng Tịch, giống như một tòa núi

nhỏ, giẫm chân tại chỗ nhún mình bay lên không trung, Lang Nha Bổng mang theo tiếng gió bổ về phía Hạng Tịch.


Thoáng chốc, Hạng Võ có chút mịt mờ.



- Trận đánh ngày hôm nay, Trẫm thua!



Lưu Khám trầm giọng nói:



- Chỉ có điều trận chiến ngày hôm nay, Bá Vương lại thất bại!



Hạng Võ thoáng chốc hiểu ra.



Đúng vậ thắng chẳng qua chỉ là thắng cá nhân; y thất bại, lại bị táng gia bại sản.



Y theo đuổi thắng lợi cá nhân, còn Lưu Khám theo đuổi thắng lợi của cả đại cục. . .



- Năm xưa, nếu như Cô Vương tại Lâu Thương đuổi giết ngươi. . .Ngươi sẽ thế nào?



- E là Trẫm không có ngày hôm nay!



Lưu Khám đột nhiên thúc ngựa, thấp giọng nói:



- Thi thể Ngu Cơ, Trẫm sẽ an bài thỏa đáng, không biết Bá Vương còn có thỉnh cầu gì?



Hạng Võ lẳng lặng nhìn Lưu Khám, sau một hồi ngửa mặt lên trời cười ha hả.



- Thực sự ngày Cô Vương diệt vong, là ngày không phải chiến đấu khổ

cực. Lưu Khám, nếu như có thể, kính xin an táng Cô Vương và Ngu Cơ tại

Trữ La Sơn. . .Ngu Cơ, nàng yêu thích cảnh đẹp ở Trữ La Sơn nhất.



Bàn Long đại kích, keng một tiếng rơi xuống mặt đất.



Hạng Võ nhảy xuống ngựa, vái người chào Lưu Khám, rồi sau rút bảo kiếm dưới sườn ra, tự vẫn tại chỗ.



Thanh kiếm kia chính là Hùng kiếm xứng với kiếm của Ngu Cơ trong song kiếm Thư Hùng.



Thân thể hùng tráng nằm trong vũng máu.



Trên chiến trường bỗng nhiên lặng ngắt như tờ.



Lưu Khám trầm ngâm nói:



- Bá Vương, nếu như có kiếp sau, Khám nguyện làm huynh đệ cùng Bá Vương, nâng ly 300 chén!



Hắn lập tức chạy đếm ôm lấy thi thể Hạng Võ.



Trong lịch sử, Hạng Võ chết không toàn thây; ngay hôm nay, dù không thể giữ được tính mạng, nhưng ít ra có thể được chôn cất cùng tình nhân.



“Ngu hề ngu hề nại nhược hà. . .”



Lưu Khám ngẩng đầu nhìn về phía nam, nhưng lòng lại nghĩ: A Tu, Mạn nhi. . .Các nàng đang chờ ta . . .Ta sắp trở về thôi!