Hình Đồ
Chương 61 : Phụ tử Quán gia
Ngày đăng: 01:36 20/04/20
- Anh nhi, còn không dừng tay!
Một vị nam tử trung niên khoảng chừng bốn mươi được hai người hầu nâng đỡ, từ đoàn người đông đúc tiến đến, cả tiếng quát lớn.
Chỉ là thanh âm rất khàn, trung khí không đủ, tựa hồ có bệnh trong người.
Quán Anh công kích tới, đột nhiên bị tiếng quát lớn phát ra từ miệng nam tử trung niên làm khựng lại, dưới tay đã lộ ra sơ hở. Nhưng cũng chính trong giây lát lộ ra sơ hở đó thì y đã bị trúng đòn của Lưu Khám. . Lưu Khám vừa thấy Quán Anh xuất thủ, tự nhiên cũng không khách khí, giẫm chân tại chỗ đón đỡ.
Một chiêu sư tử khóa giản đã dễ dàng khóa quyền đang mở của Quán Anh.
Chân dưới vòng lại, thân thể liền quay tròn chuyển tới trước mặt Quán Anh, bỗng nhiên phóng người vọt lên hét lớn một tiếng, khuỷu tay đập xuống. Trong Cổ Thái Quyền Pháp, chiêu thức này gọi là Trảm Hồ Lô, khuỷu tay bất ngờ đánh trúng vào mặt, uy lực thực sự rất lớn, một kích có thể giết chết người.
Đối với loại quyền pháp cổ quái này của Lưu Khám, Quán Anh có điểm mông lung không hiểu.
Song chưởng theo bản năng đan xen vào nhau thành hình chữ thập, thân thể khẽ nghiêng về phía sau, nổ lực ngăn cản Lưu Khám công kích.
Thế nhưng, Quán Anh lại coi nhẹ lực lượng của Lưu Khám, khi khuỷu tay đánh xuống, thân thể Lưu Khám hình như tung bay, lực lượng toàn thân đều tập trung tại khuỷu tay. Chỉ nghe thấy một âm hưởng nặng nề, song chưởng của Quán Anh dưới một kích khuỷu tay của Lưu Khám mạnh mẽ nện vào mũi khiến trên mặt Quán Anh chảy tiên huyết, kêu lên một tiếng đau đớn, thoáng chốc té ngã xuống đất.
Trong đầu y vang lên âm hưởng o o, mắt hoa lên.
Quán Anh nằm lạnh lẽo trên mặt đất, nửa ngày không tỉnh lại.
Lưu Khám vốn định xuất thêm kích nữa, nhưng lúc này nam tử trung niên kia giống như điên dại đẩy người hầu ra, nhào tới trước người Quán Anh.
Vung cánh tay ngăn cản Lưu Khám, vị nam tử này cả tiếng nói:
- Lưu tiên sinh, Lưu tiên sinh hạ thủ lưu tình, hạ thủ lưu tình! Khuyển tử không hiểu chuyện, mạo phạm tiên sinh thực sự là lỗi ở ta. Tất cả tổn thất ở đây, tiểu lão nhi nguyện bồi thường.
Giết người không giết kẻ cúi đầu xuống đất!
Nếu như đối phương chịu thua, Lưu Khám cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt.
Chỉ có điều trong lòng hắn âm thầm giật mình. Một kích khuỷu tay vừa nãy, ít nhất cũng có mấy trăm cân lực đạo, tiểu tử Quán Anh này vậy mà có thể tiếp được?
Nhìn bộ dáng của hắn hình như rất thê thảm, kỳ thực Lưu Khám biết đây chỉ là ngoại thương mà thôi, Quán Anh cũng không bị tổn thương quá lớn.
Bộ xương những người này đều làm bằng sắt thép sao?
Trong lòng Lưu Hãm nghĩ, cũng lập tức ngừng công kích. Một người từ phía sau thoáng chốc bước tới, đứng nghiêm nghị, lạnh lung nói:
Dương Vũ quả thực từng lệ thuộc cố Ngụy, Lưu Khám lập tức gật đầu:
- Vậy làm phiền tiên sinh!
Nói xong, hắn đi tới bên cạnh Chu Xương, thấp giọng nói mấy câu với Chu Xương. Chu Xương gật đầu:
- Chuyện này giao cho ta.
Người ngoài cửa hàng vây xem dần dần tản đi.
Chỉ có điều trong lòng bọn họ lại lo sợ địa vị của Tứ Thủy Hoa Điêu lại đề thăng một cấp mà thôi.
Lưu Khám cũng không nhìn Quán Anh, trực tiếp đi vào nội đường. Mà Quán Anh đứng trên đại sảnh, đi không được mà ở lại cũng không xong, xấu hổ đứng ở đó, hỏa kế xung quanh y thì làm như không thấy y, chuyên tâm làm việc.
Quán Anh rất xấu hổ, vì vậy chạy qua giúp đỡ.
Chốc lát sau, liền thấy Trần Vũ từ nội đường đi tới cười khanh khách nói:
- Quán Anh, phụ thân ngươi gọi ngươi vào.
Quán Anh vội vàng ưng thuận, buông việc trong tay xuống.
- Cha không việc gì chứ?
Đi vào nội đường, Quán Anh thấy sắc mặt Quán Tước hồng hào, khí sắc cũng tốt hơn rất nhiều, không khỏi vui mừng dị thường, vội vàng hỏi.
- Suýt chút nữa bị tiểu tử ngươi làm tức chết!
Quán Tước thấy Quán Anh, sắc mặt lập tức thay đổi.
Quán Anh gãi đầu, không biết nên nói gì mới phải, chỉ đành liên tục cười gượng gạo.
- Lão tiên sinh, việc này lòng ta rất rõ, Quán Anh cũng chỉ bị người hại mà thôi. . .Ha hả, ngài hãy ghi nhớ bài thuốc ta vừa tặng ngài, đợi tới mùa thu, lấy lá lê rang khô, hàng ngày uống đều đặn. Không lâu sau sẽ có thể khỏi hẳn.
- Như vậy, xin đa tạ Lưu tiên sinh!
Quán Tước vội vàng tạ ơn nói. Quán Ánh đứng một bên, sắc mặt càng đỏ.