Hình Đồ
Chương 62 : Rất có địa vị
Ngày đăng: 01:36 20/04/20
Quán gia tại Tuy Dương là một thế gia sản xuất rượu có tiếng trăm năm.
Quán rượu có tên là Tửu đồ, rất có danh tiếng tại địa phương. Tới đời
Quán Tước còn xây dựng một tửu quán, làm ăn vô cùng thịnh vượng.
Thế nhưng, từ lúc Tứ Thủy Hoa Điêu xuất hiện, đã phát sinh đả kích thật lớn đối với quán rượu Tửu đồ.
Thế gia sản xuất rượu bình thường đầu tư vào không quá lớn, chỉ ảnh
hưởng tại một khu vực nhỏ. Thế nhưng, Lưu Khám và Thẩm Thực Kỳ đã đứng
lên đầu tư hơn mười vạn tiền. Dựa theo cái giá này, có thể nói là đầu
thư rất bạo tay, hơn nữa tùy theo tài chính quay vòng, Thẩm Thực Kỳ
không ngừng mở rộng quy mô nơi sản xuất. Lấy nơi có con suối làm trung
tâm, mở rộng tác phường tới tận 20 mảnh thổ địa.
Chỉ riêng người làm thuê đã có hơn mười người.
Đương nhiên, người làm thuê chỉ làm công việc phụ giúp đơn giản. Một số công nghệ cụ thể, chỉ có Lưu Khám và Thẩm Thực mới biết.
Chính là vì nắm chắc những công nghệ này trong tay, mới có thể khiến Tứ
Thủy Hoa Điêu có hương vị riêng, trong khoảng thời gian ngắn không có
loại rượu nào có thể vượt qua.
Chất lượng tuyệt hảo, , sản lượng cũng không bằng.
Tửu quán Quán gia làm ăn ngày càng xuống dốc, sau cùng hầu như trước
cửa quán vắng vẻ lạnh lẽo tới mức có thể giăng lưới bắt chim. Trong lòng Quán Tước biết, nếu muốn tiếp tục làm ăn, nhất định phải có Tứ Thủy Hoa Điêu để làm mặt tiền của cửa hàng. Hơn nữa, bán rượu bình thường nhất
định không được. . .Bởi vì mỗi quán rượu đều có loại rượu riêng. Tốt
nhất chính là tìm mua rượu diếu, không chừng có thể khiến cửa hàng buôn
bán xuống dốc lại trở nên thịnh vượng lần nữa.
Chỉ cần có thể tiếp tục làm ăn, như vậy Quán gia có thể cầm cự, từ từ nghiên cứu cải tiến công nghệ.
Vì vậy, Quán Tước tìm người mượn số tiền lớn, trong lòng kích động chạy tới huyện Huyện Bái, ý đồ dùng tiền mua một ít rượu Diếu.
Nhưng đâu có ngờ, rượu Diếu này cư nhiên không có. . .
Lão Quán Tước vốn vì chuyện làm ăn mà trong lòng sốt ruột, nghe nói chỉ còn lại chút rượu lẻ mà lại phải xếp hàng đứng đợi mua, trong lòng ông
sốt ruột mà sinh bệnh. Chỉ là, rượu Diếu tuy không có, nhưng cần phải
mua chút rượu lẻ. Quán Tước để Quán Anh cầm thẻ số, hàng ngày đứng ngoài tửu trang chờ đợi. Thuận tiện ông ở khách điếm dưỡng thân, chờ con trai mua được rượu trở về.
Quán Anh tuổi trẻ khí thịnh, thưở nhỏ tập võ, luyện được một thân bản lĩnh thật tốt.
Trong quá trình cầm thẻ số chờ đợi, liên tục nghe người ta ca ngợi Lưu Khám, khiến trong lòng y có điểm không phục.
Gã thanh niên này huyết khí phương cương, tràn đấy ý chí tranh đấu.
Hơn nữa thời gian chờ đợi khá lâu, huyết khí trong lòng càng lúc càng
tăng, vì vậy một mình bỏ chạy đến quán rượu ven đường ngồi uống rượu.
Tửu quán Vương Cơ và Võ Cơ đã đóng cửa.
Nhưng quanh đó quán rượu mới khai trương lại nhiều như rừng. .. Tất cả
các quán rượu đều thống nhất bán rượu Tứ Thủy Hoa Điêu, tính như rải rác khắp huyện Huyện Bái.
Người từng nghe nói qua Tứ Thủy Hoa Điêu, thế đã được thưởng thức qua mà đòi mua?
Rất đơn giản, tùy ý tìm một tửu quán tại Huyện Bái, ngồi xuống uống một chén rượu Tứ Thủy Hoa Điêu, chắc chắn thấy hương vị của nó xứng với
danh hiệu thượng phẩm.
- Cái này, có phần quá rẻ.
Lưu Khám liếm liếm môi, cười ha hả nói:
- Người buôn bán nhỏ trên người có chẳng có nhiều tiền tài? Trần tiên
sinh, ta vừa nãy nói, ta giữ lại tàn rượu, giữ lại tàn rượu chính là để
mọi người có đường kiếm tiền, hơn nữa có thể giúp chúng ta bảo vệ danh
tiếng.
- Xin hỏi Lưu tiên sinh, tại hạ cũng có hứng với tàn rượu này, không biết. . .
- Nếu như tiên sinh có hứng thú, ta tất nhiên không có vấn đề gì. Ta
mỗi tháng có thể cung cấp 8000 hũ tàn rượu, nếu như sau này mở rộng quy
mô, số lượng sẽ càng nhiều. Trần tiên sinh có thể lấy bao nhiêu?
- Mỗi tháng 2000 hũ!
Trần tiên sinh không nói hai lời, liền trả giá.
Quán Tước bên cạnh cũng phản ứng, vội vàng nói:
- Lưu tiên sinh, tiểu lão nhi mỗi tháng cũng có thể lấy 2000 hũ. . .Không, 3000 hũ.
Lưu Khám nghe vậy, cười ha hả.
- Nói như vậy, chúng ta giao dịch hoàn tất.
Quán Tước lại do dự một chút:
- Chỉ là 3000 hũ, cần 15 dật hoàng kim, trên người tiểu lão nhi e là
chưa có đủ. Không biết Lưu tiên sinh có thể để ta lấy rượu trước, sau
khi mang về, tiểu lão nhi lập tức sai mang hoàng kim còn thiếu qua đây,
được chứ?
Khi nói đến câu này, khuôn mặt Quán Tước đỏ bừng bừng.
Trần Vũ đứng bên lên tiếng nói:
- Ta lập tức quay về Dương Vũ sai người xử lý việc này. Sau khi trở
lại, ta sẽ mệnh huynh đệ ta mang tiền tới lấy rượu, mong tiên sinh bảo
lưu cho ta.
Lưu Khám không để ý tới Quán Tước, mà cười ha hả nhìn Trần Vũ:
- Chuyện này tự nhiên không có vấn đề. Chỉ là huynh đệ tiên sinh. . .
- Đệ đệ ta tên là Trần Bình, đến lúc đó mong Lưu tiên sinh chiếu cố hơn nhiều.
Lưu Khám cười ha hả, gật gật đầu:
- Không dám, không dám. . .
Hắn xoay người, đang định nói với Quán Tước. Đột nhiên một luồngkhí
lạnh từ trong lòng thoáng chốc bốc lên, khiến hắn rùng mình.
- Tiên sinh nói, đệ đệ tiên sinh là Trần Bình?
Lưu Khám mở to hai mắt, nhìn Trần Vũ, kinh ngạc kêu lớn.