Hình Đồ

Chương 94 : Quốc phong tương thử (tt)

Ngày đăng: 01:37 20/04/20


Lưu Khám đứng trước cửa hầm rượu, lúc này lộ ra nụ cười rực rỡ.



Rượu này, nếu đem so sánh với rượu Mao Đài và Ngũ Lương thì không bằng.

Nhưng ủ ra loại rượu trắng này, không chỉ đơn thuần là dùng để uống. Từ

trong vại rượu múc ra một muỗng rượu, rót vào cốc, sau đó cho người ném

vào vật dễ cháy, thoáng chốc, rượu trong cốc được đốt lên thành một ngọn lửa màu xanh yếu ớt vô cùng quỷ dị.



Hắn với Thẩm Thực Kỳ bèn nhìn nhau cười! Sự cực khổ của một tháng này, cuối cùng không có uổng phí !



Bước tiếp theo chính là tìm cách chế biến cho rượu thuốc. Phương thuốc Lưu

Khám có, hơn nữa đám người Thẩm Thực Kỳ từng đích thân đến Bách Việt một lần, đối với tình huống nơi đó cũng khá hiểu. Chỉ cần có thể thành

công, không thiếu được sẽ có một tước quân công, còn những cái khác, sau này sẽ bàn.



Đêm đó, đám người Lưu Khám hưng phấn mà ngủ không

được, lấy phương thức pha chế rượu nghiên cứu, mãi cho đến tờ mờ sáng.

Sau khi hưng phấn đã qua, đám người Lưu Khám mới nghỉ ngơi. Đến trưa thì Tào Vô Thương tỉnh lại lần đầu, kêu to là phải đi đãi khách ở tửu lầu ở huyện Bái, chào mừng bọn họ mai sau có thể thăng quan tiến chức.



Đối với yêu cầu lần này, Lưu Khám tự nhiên sẽ không cự tuyệt. Nhưng Khám

phu nhân không muốn đi. Bà không đi, Lưu Cự tự nhiên cũng không đi, ngay cả Vương Cơ và Vương Tín cũng không muốn vào thành. Ngược lại Lưu Khám

cũng không ép buộc mẫu thân phải chia sẻ niềm vui với hắn. Mỗi người có

một tính cách, mỗi người có một cách ước nguyện. Tại thời điểm này, hà

cớ gì phải cưỡng ép chứ? Ít nhất, hắn có thể nhận ra, Khám phu nhân kì

thực rất vui vẻ. Chỉ là đại đa số thời gian, bà không thích biểu hiện ra dáng vẻ bên ngoài.



Một đám người trùng trùng điệp điệp như thế vào thành.



Còn bí mật gì trong hầm rượu? Không cần vì thế mà lo lắng, gần đó là nơi

Trình Mạc ở, cách hầm rượu không quá xa. Hơn Nữa Khám phu nhân cũng sẽ

không để người khác tùy ý ra vào nơi này.



Đám người Lưu Khám tới

một quán rượu ở huyện Bái. Chủ nhân của quán rượu tự nhiên nhận ra Lưu

Khám, tức khắc tươi cười rạng rỡ. Không còn cách nào, ai bảo nhóm người

này là người cực giàu chứ?



Chủ quán đương nhiên muốn phục vụ chu đáo, biết đâu còn có lợi lộc được gì đó.



Lưu Khám không thích hoàn cảnh quá mức ầm ĩ, vì vậy để chủ quán mở bình phong, tạo một không gian độc lập cho bọn hắn.



Khi đúng ngọ, khách rượu ngày càng nhiều. Đám người Lưu Khám sau tấm bình

phong nhỏ giọng nói chuyện với nhau, thảo luận làm thế nào để từ rượu

trắng kiếm lấy lợi ích lớn nhất. Về khoản buôn bán làm ăn, Đường Lệ và

Khoái Triệt không hứng thú lắm. Nhưng Thẩm Thực Kỳ lại tinh thông, nên

cứ thì thầm to nhỏ với Lưu Khám.



Đường Lệ, Khoái Triệt, Tào Vô

Thương và Quán Anh bốn người tụ cùng một chỗ, thay phiên nhau uống,

không bao lâu đã ngà ngà say...



Nhưng đúng lúc này, trong quán rượu đột nhiên xuất hiện một tiếng động lớn.


Lưu Bang ngẩn ra:



- Thơ gì?



Trong tửu quán, thoáng cái trở nên yên tĩnh.



Lưu Khám suy nghĩ một lát, nhẹ giọng ngâm:



Tương thử hữu bì



Nhân nhi vô nghi!.



Nhân nhi vô nghi



Bất tử hà vi?



Tương thử hữu xỉ



Nhân nhi vô chỉ!



Nhân nhi vô chỉ



Bất tử hà sĩ?



Tương thử hữu thể



Nhân nhi vô lễ!



Nhân nhi vô lễ



Hồ bất thuyên tử?



Lưu Quý, xin hãy bảo trọng!



Trong tửu quán, sau một hồi yên lặng, những người biết nguồn gốc của bài thơ

này, thì bật cười lớn, còn những người không biết thì ngơ ngác nhìn

nhau.



Đám người Thẩm Thực cũng không nhịn được cười.



Chờ Lưu Khám tới bèn vỗ nhẹ vào vai hắn, nói:



- A Khám, nói hay lắm, nói hay lắm...ha ha ha!



Lư Quán mặt đỏ bừng đứng lên, chỉ vào Lưu Khám nói:



- Lưu Khám, ngươi đứng lại cho ta, bây giờ nếu không giết ngươi, ta thề sẽ không làm người.