Hình Đồ
Chương 93 : Quốc phong tương thử
Ngày đăng: 01:37 20/04/20
Huyện Bái xuất hiện tình trạng hỗn loạn gì..
Ít nhất sau khi Lưu
Khám về nhà được vài ngày, tất cả mọi thứ đều rất yên bình. Rượu tứ thủy hoa điêu liên tục bán rất chạy, Trần Vũ và Quán Tước yêu cầu đối với số rượu còn lại cũng ngày càng lớn. Đặc biệt là Quán Tước, bắt đầu là 3000 bình đã tăng thêm lên 6000 bình, chính xác phải gấp đôi. Mà việc làm ăn của Trần Vũ dường như không tốt lắm nên nhu cầu vẫn chỉ duy trì chứ
không hề tăng lên.
Phương diện này đã ảnh hưởng đến vấn đề khác biệt giữa nam bắc. Do đó phải từ từ triển khai, không được nóng ruột.
Lưu Khám cũng không lưu tâm nhiều lắm, hắn chỉ lưu tâm nhiều về tin tức của Trần Bình. Người phụ trách tiếp nhận hàng hóa luôn luôn là Trần Nghĩa.
Khi Lưu Khám quay lại, Trần Nghĩa đều đến thăm. Theo Trần Nghĩa nói, Trần
Bình hiện nay đi du học, cũng nói không rõ hành tung lắm. Theo khẩu khí
của y, Trần Bình không thích việc này mà Trần Vũ cũng không có miễn
cưỡng Trần Bình.
Dù sao việc lần này có sự giúp đỡ của Trần Nghĩa nên Trần Vũ không phải vất vả cho lắm. Nhưng với Lưu Khám mà nói cũng
cảm thấy có chút thất vọng. Tuy rằng không chắc chắn đó có phải là Trần
Bình kia hay không, nhưng không được gặp, cảm thấy rất tiếc nuối. Cũng
may hiện tại đã có Trần Vũ, nếu như thật sự là Trần Bình, thì cũng không cần phải lo lắng.
Năm mươi quân Tần cũng không rời đi ngay.
Khi Lưu Khám đến thăm Lý Phóng, cùng ngày hôm đó cũng đi thăm Chu Lan. Chu
Lan là một thanh niên trung thực, khoảng 27, 28 tuổi, là người Cố Ngụy
An Ấp. Khi Tần diệt nước Ngụy, Chu Lan tham gia vào quân Ngụy. Thậm chí
còn tham gia vào chiến tranh, trở thành tù binh. Sau này trở thành khinh binh của lão Tần, giết địch chém tướng, rất có công huân. Khinh binh,
có thể được sử dụng trong đội cảm tử, mà theo cách giải thích của hậu
thế thì chính là bia đỡ đạn.Đại bộ phần đều có tù binh hoặc là hình đồ
đảm đương, không được phân phối khôi giáp, ngay cả binh khí cũng là tạm
thời cấp phát, lúc chiến đấu, thì phải xông lên đầu tiên. Có thể từ một
khinh binh trở thành một Chúc trường quân chính quy, như vậy cho thấy đã trải qua rất nhiều sinh tử. Chu Lan cũng không thể rõ, chỉ là cuối cùng mình vẫn sống sót... Tuy rằng quân chức không cao, nhưng nhưng là người đứng đầu trong 50 người, còn hơn là những khinh binh chết trận, nên Chu Lan vô cùng thỏa mãn.
- Phụng mệnh của Quận thủ đại nhân, chúng ta tạm thời không về đội.
Khi Lưu Khám hỏi Chu Lan, Chu Lan trả lời:
- Qua một thời gian nữa sẽ hộ tống rượu Vạn Tuế đi Hàm Dương. Ý của Quận
thủ đại nhân là: Chúng ta phải ở đây chờ, khi có đủ số lượng rượu Vạn
tuế ngay lập tức hộ tống đến huyện Tương, không được chậm trễ.
Lưu sinh, người không cần phải quan tâm đến chúng ta! Quận thủ đại nhân đã
sắp đặt cho chúng ta đủ số lương thực. Chỉ mong ngươi có thể xuất ra đủ
lượng rượu Vạn tuế, bằng không mọi người sẽ gặp rắc rối.
Lưu Khám trong lòng vui mừng khôn xiết...
- Mẹ, bên trong có mùi gì đó khó ngửi quá!
Khám phu nhân chờ người quay lại, vội vàng kiểm tra tình hình thực tế của
Lưu Khám và Thẩm Thực. Nửa ngày sau, Vương Cơ không nhịn được cười:
- Không phải xem đâu, Khám huynh đệ và a Kỳ đều không sao cả, phỏng đoán
là bị cái mùi này làm cho say rồi…Đường Lệ, các ngươi làm cái gì đó, mùi vị này nặng như thế này? Ta làm rượu nhiều năm, chưa bao giờ ngửi thấy
mùi rượu nặng đến thế.
Quán Anh nhẹ giọng nói một câu:
- Là rượu Yến!
Nói xong, nhìn Đường Lệ và Tào Vô Thương nói:
- Lão Đường, các ngươi đã làm cái quỷ gì vậy? Mùi vị của rượu Yến kia ta
đã từng thưởng thức qua, rất khó uống. Người ở nơi lạnh khủng khiếp, sợ
là không quen với vụ như này. Ngươi và a Khám rốt cuộc đã làm cái gì
vậy?
Tào Vô Thương nhanh miệng nói:
- A Khám nói, muốn cho chúng ta một sự giàu sang.
- Giàu sang?
Mọi người vô cùng kinh ngạc nhìn hai người Lưu Khám và Thẩm Thực, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc….
Lưu Khám và Thẩm Thực đến chạng vạng tối thì tỉnh lại. Mới tỉnh táo, hai
người ngay lập tức nhằm phía hầm rượu, đến nỗi không kịp nói rõ lý do
cho mọi người hiểu. Mà lúc này đây, Đường Lệ và Tào Vô Thương cũng đi
theo. Mùi vị rượu trong hầm cũng phát tán đi, Thẩm Thực Kỳ và Lưu Khám ở bên trong bận bịu một lúc, sau đó Thẩm Thực Kỳ mang ra một bầu rượu
cười ha hả gọi mọi người lại nói:
-Lại đây, thưởng thức thử rượu Yến mới này.
Tào Vô Thương đổ vào vài cái bát gốm, lấy bầu rượu, từ bên trong rượu có
màu rất trong như nước. Màu sắc vẫn còn hơi hồn, nhưng còn hơn so với
lúc Lưu Khám thưởng thức rượu Yến ở Tống tử thành, rõ ràng có tiến bộ
không ít.
Quán Anh uống một ngụm, sau đó nhe răng nhếch mép không ngớt gào to:
- Quá cay, rượu này cay quá.