Hình Đồ

Chương 92 : Tiêu Hà cảnh báo

Ngày đăng: 01:37 20/04/20


Tục ngữ nói đúng: trong triều có người làm nên đại sự!



Tự cổ chí kim, điều này cũng coi là một chân lý bất diệt rồi. Chí ít đối

với Lưu Khám, câu tục ngữ này chính xác có vài phần đạo lý.



Vốn

theo như tính cách của Tào Đình Trưởng, loại việc trái pháp luật này

khẳng định sẽ không làm. Chí ít đổi là người khác, lão tuyệt đối không

đáp ứng. Thế nhưng việc lần này lại có liên quan đến Lưu Khám, tình

huống lần này không giống những lần trước, không nói về người khác, chỉ

dựa vào Tứ Thủy Hoa Điêu của Lưu Khám, Tào gia ngày nay tốt hơn trước

rất nhiều, nhưng điều này cũng chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là sự

trưởng thành của con lão.



Tính cách của Tào Vô Thương trước đây rất hấp tấp, hơn nữa không biết giữ miệng, rất dễ làm mích lòng người khác.



Nhưng từ khi quen biết với Lưu Khám, tính cách của Tào Vô Thương dần dần có

nhiều chuyển biến: thích đọc sách, ăn nói cũng có chừng mực hơn, chí ít

không giống như trước kia, mở miệng ra là làm mích lòng người khác. Xem

ra trong mắt của Tào Đình Trưởng, thì con trai mình có chút trưởng thành chín chắn hơn.



Tào Đình Trưởng là người trung thực, là người nhân hậu có tiếng của huyện Bái.



Người khác mắng ông, ông không cãi lại, nói nặng một chút, cũng chỉ hơi đỏ mặt, nhưng tuyệt đối không làm gì quá đáng.



Gặp người quen, bà con thân thích luôn cúi chào.



Có một số việc không cần làm quá, vì nguyên nhân này, khi Tào Vô Thương bị ức hiếp, ông thường sẽ không nhúng tay vào. Nhưng không nhúng tay không có nghĩa là không đau lòng, chỉ là ngày đó quá hèn yếu, khiến ông đa

phần là trốn tránh.



Nhưng hiện tại, Tào Vô Thương có thể chèo chống cái nhà này rồi.



Mà toàn bộ sự thay đổi này, chính là bắt nguồn từ Lưu Khám. Do đó, Tào Vô

Thương về nhà khi đem sự việc của Lưu Cự nói lại, Tào Đình Trưởng không

nói gì cả, đồng ý ngay. Đây vốn không phải là chuyện lớn gì, hơn nữa còn có liên quan tới Lưu Khám.



Lưu Cự, năm 25 tuổi, sinh ra từ năm thứ 6 thời Tần Vương Chính…



Tình hình chỉ trong một ngày, Lưu gia đã chính thức có thêm một thành viên

nữa, Lưu Khám cũng lập tức có hơn một vị huynh trưởng.



Thu xếp xong việc của Lưu Cự, Lưu Khám có chuyến đi công thự, đến thăm Huyện lệnh Lý Phóng mới nhậm chức của huyện Bái.



Giờ đây nhân khẩu ở huyện Bái này đã hơn vạn hộ, do vậy cách gọi Huyện trưởng này cũng đổi thành Huyện lệnh.



Theo như Khám phu nhân nói, vị Huyện lệnh đại nhân này tạo cho mọi người cảm giác khá tốt, nho nhã lễ độ. Lời nói, phong thái lộ ra là người có tri

thức, rất ôn hòa. Trên mặt luôn luôn cười, lời nói cũng rất chậm rãi,

không hề lộ ra vẻ quan uy.




Là Ung Xỉ sao? Lẽ nào cái tên này vẫn còn chưa từ bỏ ý định?



Lưu Khám với tâm trạng không yên rời khỏi huyện nha.



Khi Tiêu Hà đứng ở cửa lớn của huyện lệnh, đã nhìn thấy bóng dáng của Lưu Khám, khẽ thở dài lắc đầu.



- Tiêu đại ca, ngươi nhìn gì ở đây vậy?



Tiêu Hà quay đầu nhìn lại, hóa ra là Tào Tham không biết đã xuất hiện phía

sau y từ khi nào. Tào Tham bây giờ không còn là quan coi ngục đơn thuần

nữa.



Khi Huyện Lệnh mới nhậm chức Lý Phóng tới, Tào Tham được bổ nhiệm làm Thư lại.



Tiêu Hà hiểu rất rõ, đây là Lý Phóng thể hiện sự kiên dè đối với y rồi! Ban

đầu, khi nhậm chức, nhiều việc khó khăn đều do Tiêu Hà xử lý. Điều này

cũng làm tăng thêm uy tín của y ở huyện Bái. Mà hiện tại, Lý Phóng dường như không tin tưởng y cho lắm.



Thăng cấp cho Tào Tham, kì thực chính là vì để giảm bớt quyền lực ở trong tay Tiêu Hà.



Tào Tham bản thân là một người có bản lĩnh, mặc dù trên nhiều khía cạnh so ra kém Tiêu Hà, nhưng cũng là người làm được việc.



Mặc dù quyền lực được phân chia từ Tiêu Hà cho Tào Tham, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng gì đến tình bạn của hai người.



Tiêu Hà mỉm cười:



- Ta đang nhìn người!



- Nhìn người?



Tào Tham nhìn theo ánh mắt của Tiêu Hà:



- Đó không phải là Lưu Khám hay sao? Người này đã quay lại rồi sao? Cơ nhiên cũng không chào một tiếng.



Khi nói xong, Tào Tham đột nhiên ý thức được điều gì đó.



- Tiêu đại ca, chẳng lẽ ngươi đang lo lắng cho Lưu Khám?



Tiêu Hà bình tĩnh cười, nhẹ nhàng lắc đầu:



- Ta không phải là lo lắng cho hắn, ta là lo lắng phụ lão hương thân của

huyện Bái. Người này mà trở về, sự yên tĩnh ở cái huyện Bái này sẽ vì

thế mà biến mất...Với lại, ta có một linh cảm, có thể sẽ xảy ra chuyện

lớn.



Tào Tham nghe được, trên mặt cũng có chút biến đổi!