Hình Đồ
Chương 91 : Có huynh trưởng tên là Cự
Ngày đăng: 01:37 20/04/20
Cái gọi là chứng mất trí nhớ của con người, cũng chính là hiện tượng mất trí nhớ do não bộ bị tổn thương mà tạo thành, cũng có thể được gọi là
chứng ly hồn.
Lưu Khám giả bộ, nhưng lúc đó cũng là do tình huống bức bách.
Nhưng hắn không có ngờ mình lại gặp phải mắc phải chứng mất trí nhớ thật.
Trông dáng vẻ của Cự Hán không giống như giả bộ, chẳng lẽ là bị chứng
mất trí thật sao? Lưu Khám kinh ngạc nhìn Cự Hán, sau đó cười khổ sở
nói: - Mẫu thân, nên làm gì bây giờ?
- Vương Cơ và Tín ở lại, còn các ngươi ra ngoài trước đi.
Khám phu nhân âu yếm nhìn Cự Hán:
- Đứa bé này tâm tưởng không xấu, mẹ nhận ra được, là nó đang sợ hãi…Các
con ở đây, nó không bình tĩnh được, hay là ra ngoài trước đi. Chờ nó
bình tĩnh lại, rồi sẽ tiếp tục bàn bạc lại nên làm thế nào.
- Nhưng mà…
- Không có việc gì đâu, cứ ra ngoài đi.
Lưu Khám thấy thái độ của Khám phu nhân rất kiên quyết, đành phải gật đầu ưng thuận.
Liếc mắt nhìn Vương Cơ, Vương Cơ ngay lập tức hiểu ý, cười cười và nhắc lại:
- A Khám huynh đệ, yên tâm đi.
Một đám rời khỏi phòng ngủ, đứng ở giữa sân nhà, ngỡ ngàng không biết nên làm sao.
Đám người Quán Anh cũng nhanh chóng quay lại , nhưng nhìn thấy tình hình vậy, cũng không biết nên làm sao mới tốt.
Không còn cách nào khác, vậy thì trông coi vậy!
Một đám người, hoặc là ngồi, hoặc là ngồi chổm hổm trong đình viện ròng rã
cả đêm. Sáng sớm hôm sau, Khám phu nhân mang theo Vương Cơ cùng Vương
Tín ra khỏi phòng.
- Mẫu thân, thế nào?
Lưu Khám vội vã nghênh đón, hỏi một cách lo lắng.
Khám phu nhân cười cười, thấp giọng nói:
- Không sao đâu, đứa bé đó ngủ rồi..cũng là một đứa bé đáng thương, ta
thấy trước hết là như vậy đi, Vương Cơ, nhớ quan tâm đến nó nhiều hơn,
có gì biến đổi, nhanh chóng báo cho chúng ta. A Khám, con theo ta, ta có việc muốn bàn bạc với con Chư vị cũng khổ cực cả đêm rồi, các vị nên
Quán Anh cũng cười khà khà, gãi gãi đầu, không nói lại.
Sau khi mọi việc được sắp xếp ổn thỏa, Lưu Khám lên 1 chiếc xe ngựa, trang
bị thêm vài bầu rượu, mang theo Khoái Triệt, Đường Lệ, Tào Vô Thương
tiến vào thành.
Trên đường, Lưu Khám và Tào Vô Thương nói chuyện về việc của Lưu Cự.
Tào Vô Thương không nhịn được cười nói:
- Thẩm thẩm quả là có tấm lòng chân thật, sự việc lần này cũng không khó, chỉ là a Khám từ nay ngươi sẽ có thêm 1 huynh trưởng nữa…khà khà, ta
thấy thẩm đối với tên đó còn tốt hơn là ngươi, ngươi phải cẩn thận đấy.
Khoái Triệt không nói gì, còn Đường Lệ lại hơi nhíu mày.
- A Khám, tuy nói ra buồn cười, nhưng người phải cẩn thận hơn, người phải biết rằng, hộ tịch này đăng ký xong thì mối quan hệ huynh đệ của ngươi
không còn cách nào để thay đổi lại được nữa. Hôm nay hắn không thể nhớ
lại những việc trong quá khứ còn tốt, nhưng ngày khác hắn nhớ lại thì
sao? Người sẽ phải làm sao?
Chẳng phải ngươi vẫn thường nói: Tâm hại người không thể có, tâm phòng người không thể không cóhay sao?
Tâm người này nhưng lại cách cái bụng, nếu không cẩn thận, chỉ sợ sau này
sẽ có 1 số chuyện không may xảy ra. Nói tóm lại hãy cẩn thận không sai
lầm lớn.
Khoái Triệt đánh xe ở phía trước nhịn không được nói:
- Đông chủ, Đường tiên sinh nói đúng đấy!
Trong lòng Lưu Khám có hơi hồi hộp, sau khi cân nhắc:
- Việc này ta nhớ kỹ rồi, đa tạ lời nhắc nhở của Đường lão, bằng không
thì ta đã sơ sót trong việc này. Khoái Triệt, sau này ngươi phải lưu tâm 1 chút, Trình tiên sinh quá thành thật, khó tránh khỏi sẽ có sai lầm.
Khoái Triệt nhịn không được lầm bầm:
- Vậy ý của Đông chủ là ta không thành thật ư?
Lưu Khám ngẩn ra, chợt cười ha hả.
Khoái Triệt cũng không nhịn được cười, vung roi vào ngựa, cổ tay run lên, roi da được đưa cao lên không trung vang dội, hai con ngựa lập tức vùng lên chạy băng băng.
Xa xa, thành tường của huyện Bái, đã lờ mờ hiện ra.