Hình Đồ

Chương 90 : Cách nói của Đường Lệ

Ngày đăng: 01:37 20/04/20


Thời gian trôi qua…



Thời gian có thể khiến cho nhiều người, nhiều việc thay đổi. Nhưng có những người, những việc cho dù thời gian có lâu dài cũng sẽ không thay đổi.



Trăng thanh gió mát, bên hiên nhà trong vườn, Lưu Khám, Đường Lệ, Thẩm Thực Kỳ, Tào Vô Thương ngồi cùng nhau nói chuyện tán dóc.



Chỉ có nửa năm, nhưng bất kể là Đường Lệ hay Tào Vô Thương, bao gồm cả Thẩm Thực Kỳ dường như trưởng thành hơn rất nhiều.



Chuyến đi Bách Việt lần này đối với cả ba người mà nói đều là một cách rèn

luyện để trưởng thành. Ngay đến cả Tào Vô Thương ngày thường hấp tấp

bồng bột cũng trở nên điềm tĩnh hơn nhiều. Đường Lệ vẫn như trước, có

điều đã có lớt phớt râu dưới cằm, trông dáng vẻ không còn non nớt như

trước nữa, sắc mặt hơi trắng nhợt, nhưng khí sắc thì rất tốt, ít nói hơn trước nhiều nhưng phong độ thì điềm tĩnh hơn rất nhiều.



Thẩm Thực Kỳ nhìn thì có vẻ vẫn như trước.



Nhưng cử chỉ lời nói có phần nội tâm hơn. Không còn giống như ngày trước, biểu lộ tất cả cảm xúc buồn vui hỉ nộ ra ngoài mặt.



- Chiến sự Bách Việt tiến hành thuận lợi!



Thẩm Thực Kỳ nói:



- Ta cho rằng sau khi vào thu, đại quân có thể sẽ tấn công vào Lĩnh Nam.

Lúc về, bọn ta đến thăm hỏi Triệu tướng quân, nhưng không nói gì nhiều.

Chỉ là trên dọc đường đi gặp phải nhiều chuyện bi thảm quá.



- Chuyện bi thảm?



Lưu Khám ngạc nhiên hỏi:



- Chuyện gì bi thảm?



Đường Lệ nói:



- Đồ Tuy là người cố chấp cứng đầu, chỉ biết có chém giết mà không biết

khéo léo, đối với thuộc hạ càng không biết an ủi chăm sóc. Trận chiến

lần này huy động hai mươi vạn tù binh theo quân xuất chinh, nhưng… trên

đường bọn ta đi từ quận Nam trở về chỉ nhìn thấy những hài cốt khô héo

thấp hèn.



Lưu Khám không khỏi trĩu lòng tĩnh lặng!



Đường Lệ nói tiếp:



- Người này có thể làm tướng nhưng không thể làm soái, hắn coi bách tính

của sáu nước như cá trên thớt, không hề biết thế nào là an ủi chăm nom,

hơn nữa còn ngang ngược bóc lột dân chúng, giết người không ghê tay. Nói thật, ta không có cái nhìn lạc quan về trận chiến Bách Việt này, không

chừng còn thất bại thảm hại.



- Thất bại thảm hại? Không đến nỗi nghiêm trọng như vậy chứ.



Đường Lệ nói:



- A Khám, ngươi chưa đi qua Bách Việt nên không biết bách tính ở đó dũng
miệng gã phát ra tiếng kêu đau như tiếng kêu của một đứa trẻ.



Cùng lúc đó, Khám phu nhân cũng kêu to lên một tiếng, yêu cầu Lưu Khám dừng tay lại.



Bà nhẹ nhàng xoa đầu tên lực sĩ, nói như an ủi một đứa trẻ:



- Đừng khóc, đừng khóc, không sao rồi… A Khám còn không nhanh bỏ cây gậy

đó xuống… Ngoan, đừng sợ, nhìn xem không có ai bắt nạt ngươi đâu.



Nhờ có Khám phu nhân dịu dàng an ủi, tên lực sĩ dường như bình tĩnh lại.



Gã nhẹ nhàng gối đầu lên đùi của Khám phu nhân, thỉnh thoảng lại kêu rên vài tiếng.



Thân hình của Khám phu nhân dường như nhỏ hơn một cỡ so với tên lực sĩ này, thế nhưng lại như thần bảo hộ bảo vệ cho hắn.



Cảnh tượng kỳ lạ đó khiến cho Lưu Khám và những người còn lại kinh ngạc tột độ.



- Mẹ ơi, thế này là sao? Có chuyện gì xảy ra thế ạ?



Lưu Khám cũng nhận ra, đó chính là tên lực sĩ mà hắn đưa về nhà, chắc là đã tỉnh, nhưng lại đi nhầm vào phòng của Khám phu nhân.



Khám phu nhân nhìn tên lực sĩ một cách thương hại, nhẹ nhàng vuốt tóc gã.



Nghe thấy Khám hỏi, Khám phu nhân bèn ngẩng đầu nói:



- Mẹ cũng không biết.. Mẹ đang ngủ thì gã chạy vào…Ban nãy quả thật là

khiến cho mẹ sợ chết khiếp nên mới hét toáng lên. Nhưng đứa trẻ này nó

không có ác ý gì, chỉ ôm mẹ như vậy và gọi ta là mẹ.



Lưu Khám cau mày, tiến tới một bước.



- Đừng đánh ta, đừng đánh con.. . Mẹ ...sau này con sẽ nghe lời, sẽ không làm cho người tức giận nữa.



Tên lực sĩ to lớn ấy sợ hãi kêu lên.



Khám phu nhân vội vã ngăn Lưu Khám lại, sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng hắn nói:



- Ngoan, mẹ ở đây, sẽ không có ai đánh con đâu.



- Chuyện… chuyện này rốt cuộc là thế nào?



Lưu Khám đứng yên tại chỗ, nhìn Thẩm Thực Kỳ rồi lại nhìn bọn Đường Lệ.

Nhưng những người này cũng mắt mắt nhìn nhau kinh ngạc, không biết nên

làm thế nào cho đúng.



Vương Cơ nhỏ giọng nói:



- Khám huynh đệ, theo ta thì dường như do đầu óc của hắn… nên không còn nhớ mình là ai nữa rồi.



Vừa nói, nàng vừa lấy tay đập nhẹ lên đầu.



Gò má Lưu Khám giật lên một cái, trong đầu ngay lập tức xuất hiện một từ: Mất trí nhớ?