Hình Đồ
Chương 89 : Lo hụt một phen
Ngày đăng: 01:37 20/04/20
Mười các xác của lính Trung xa phủ vệ lặng lẽ đặt trước sảnh.
Triệu Cao mặt trắng trẻo nhẵn nhụi, ngồi đằng sau thư án, gò má giật lên từng hồi. Hắn lặng lẽ nhìn từng chiếc xác, bàn tay nắm chặt lại.
- Đã điều tra rõ lai lịch của tên thích khách chưa?
Triệu Cao thấp giọng hỏi.
- Thưa cha, đã điều tra rõ rồi ạ!
Trả lời Triệu Cao là con rể hắn, Diêm Nhạc. Triệu Cao vốn là một tên hoạn
quan bẩm sinh, tất nhiên là không có khả năng sinh sản, nhưng trong gia
đình hắn vẫn còn có anh em, sau khi trở thành người chỉ huy của Trung xa phủ vệ, hắn đã đón con gái của anh trai cả về nhận làm con gái của
mình. Thời xưa những chuyện như vậy xảy ra thường xuyên. Diêm Nhạc năm
ngoái mới kết hôn cùng với con gái của Triệu Cao, vốn dĩ chỉ là một tên
lính quèn không ai biết đến, vậy mà bây giờ đã lên đến chức Lang Trung.
Tần Thủy Hoàng gặp thích khách, Triệu Cao bị khiển trách. Diêm Nhạc tất nhiên là cũng thấy đồng cảm.
Tất nhiên là phải đặc biệt cố gắng hết sức trong việc truy tìm thân phận
của tên thích khách. Hơn một tháng trôi qua, y đã xác định được thân
phận của tên thích khách.
- Thích khách gồm có hai tên, tên cầm
đầu là Trương Lương, là con của Trương Bình - Tể tướng nước Hàn cũ (nay
thuộc phía Đông Nam Hào Châu, tỉnh An Huy), năm nay 19 tuổi. Người này
từ nhỏ thông minh, có biệt danh “thần thông”, lại thêm với gia đình có
truyền thống học hành uyên bác, ở vùng Thành Phụ rất có tiếng tăm.
- Sau khi bệ hạ diệt nước Hàn, Trương Lương luôn luôn hận thù Đại Tần chúng ta.
Năm ngoái huynh đệ hắn vì lý do nào đó mà qua đời khiến cho hắn chẳng còn
lo ngại gì, thậm chí đến tang lễ của em trai hắn cũng chẳng đoái hoài
đến, mang theo một tên gia nô rời khỏi Thành Phụ. Sau khi điều tra được
thông tin, con đã lập tức cho người đi tới Thành Phụ để điều tra, nhưng
quả thật không ngờ…
Nói đến đây Diêm Nhạc không kìm được lòng quay xuống nhìn những thi thể đang được đặt trên sảnh.
Triệu Cao nhắm mắt lại suy nghĩ một lát rồi đột nhiên hỏi:
- Theo ý của con, là người đã giết bọn chúng?
- Trương Lương, nhất định là Trương Lương.
Diêm Nhạc không cần nghĩ lập tức trả lời ngay:
- Con quả thật không thể nghĩ ra ai lại có thể một lúc giết được mười tên lính phủ vệ.
Triệu Cao nhìn ngắm mũi tên trên thư án, say sưa suy nghĩ.
- Lão Tào, ngươi giúp Khoái Triệt… chính là cái tên lạ mặt ấy, giúp hắn
thu dọn đồ dùng ở trên xe, tất cả đều đem vào trong xưởng, nhân tiện tìm ai đó trông coi. Tín, cháu cũng qua đó giúp một tay, Quán đại ca thì ở
lại nói chuyện với mẹ ta, có việc gì thì gọi ta.
Vừa nói vừa tiến bước vào sân sau.
Hắn tiếp tục đem những lời vừa nói với lão phu nhân nói lại cho Thẩm Thực Kỳ một lần nữa.
Thẩm Thực Kỳ đi vào trong phòng, nhìn vết thương trên người tên lực sĩ, cau mày khẽ hỏi:
- A Khám, đây là tên khóa nô của nhà ai thế?
- Huynh cũng biết khóa nô?
Thẩm Thực Kỳ lườm Lưu Khám một cái:
- Nói thừa, sao ta lại không biết. Có điều những vết thương trên người
hắn tương đối nghiêm trọng… Cũng may là gặp được huynh, nếu không thì
chắc hẳn hắn không cầm cự được đến bây giờ… Tên này cũng thật là khỏe
đấy.
Lưu Khám khẽ hỏi:
- Thế có chữa khỏi được không? Trên dọc đường đi, hắn chưa hề tỉnh táo, quả thật là khiến cho chúng ta mệt chết đi được.
- Ngươi đã sơ cứu tương đối tốt, tuy sẽ có chút phiền phức, nhưng cũng không thành vấn đề.
Thẩm Thực Kỳ nói đoạn đặt túi thuốc bên mình xuống. Có thể nhận thấy, hắn
dường như có tiến bộ hơn rất nhiều so với ngày đầu. Sau khi đã hỏi kỹ
càng đầu đuôi, gã tiến hành xử lý vết thương mà Lưu Khám trước đó đã
băng bó, xem ra hình như đã đỡ rất nhiều.
- Ta viết một đơn thuốc, lát nữa sai Vô Thương vào trong thành mua ít thuốc về.
Sau khi mọi việc kết thúc, Thẩm Thực Kỳ nhìn Lưu Khám một cách mệt mỏi và nói:
- Những gì cần làm đã làm rồi, nếu mà còn không khá lên thì ta cũng hết
cách rồi. Nhưng cứ xem như tên này khỏe lại rồi thì ngươi định làm thế
nào? Dưới danh nghĩa của mình thì ngươi đã có hai đãi nô rồi đó, thêm
nữa là không dễ sắp xếp đâu… Còn nữa, cái xích đồng trên người hắn ta
cũng hết cách… muốn gỡ nó ra, rất nguy hiểm.
Lưu Khám nhẹ nhàng xoa bóp thái dương huyệt, trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói:
- Cho trọn nhân nghĩa mà… Ta đã có một vài cách để giúp hắn bỏ cái xích
đồng trên người. Nhưng trước mắt điều kiện vẫn còn chưa đầy đủ. Thế này
nhé, buổi tối gọi lão Đường đến, chúng ta cùng uống rượu.
Thẩm Thực Kỳ lập tức đồng ý, cùng Lưu Khám bước ra khỏi phòng.