Hình Đồ

Chương 88 : Trung xa phủ vệ

Ngày đăng: 01:37 20/04/20


Nhìn vẻ bề ngoài, Lưu Khám nhận ra ngay lai lịch của những người này.



Trung xa vệ phủ!



Hắn vội vàng ghìm ngựa lại, tâm trạng thoải mái nãy giờ bỗng chốc trở nên căng thẳng. Nhưng gương mặt vẫn lộ vẻ tươi cười.



- Tại hạ phụng mệnh Nhâm đại nhân Quận Thủ quận Tứ Thủy, tới vùng Tống Tử công tác, xin có Võ Sơn kiếm và ấn thụ làm chứng.



Hai câu nói này đã lặp đi lặp lại vô số lần trên suốt đường đi, Lưu Khám

cũng nói hết sức trôi chảy. Hắn cho rằng, tiếp theo những tên Trung xa

phủ vệ này sẽ kiểm tra ấn thụ và bảo kiếm, sau đó sẽ cho bọn hắn đi. Bởi vì bắt đầu từ quận Tam Xuyên đi đến đây, bọn hắn đã gặp phải tình cảnh

như thế này rất nhiều lần.



Nhưng Lưu Khám đã sao nhãng một chuyện!



Lúc trước chặn xe bọn hắn là đám quân Tần, hơn nữa còn là những đội quân

mới được thành lập. Uy danh của Quận Thủ và Thiết ưng nhuệ sĩ dễ dàng

ngăn cản được đám lính đó. Nhưng những người trước mắt không phải là

quân Tần, mà là những xa sĩ xuất thân từ Trung xa phủ.



Trung xa phủ và Thiết ưng duệ sĩ là hai tổ chức ngang hàng nhau.



Thậm chí xét về thứ tự so sánh thì xa sĩ của Trung xa phủ còn xếp hạng cao hơn một chút so với Thiết ưng nhuệ sĩ.



Tên lính đứng đầu chẳng thèm đếm xỉa đến Võ Sơn kiếm và ấn thụ mà Lưu Khám đang cầm trên tay, trỏ thanh sóc đồng hỏi:



- Kia là thứ gì?



Gã trỏ vào xe của Quán Anh mà hỏi.



Trên khung xe đang cắm hai chiếc chùy sắt, đó lại chính là binh khí của tên lực sĩ ám sát Tần Thủy Hoàng.



Kể ra thì chuyện này chẳng hề có liên quan chút nào đến Lưu Khám. Sau khi

phát hiện tên lực sĩ ở Phổ Điền Trạch, Lưu Khám đã nói nên vứt hai chiếc trùy sắt đó đi, chỉ bởi vì hai chiếc chùy sắt đó quá gây chú ý. Chẳng

may bị người khác phát hiện, rất dễ bị lộ vết tích. Nhưng Quán Anh có vẻ tiếc nuối.



Quán Anh mới 18 tuổi, đang trong lứa tuổi nhiệt huyết hừng hực, dễ dàng sùng bái những nhân vật anh hùng.



Đối với y mà nói, hai chiếc chùy sắt đó có ý nghĩa khác thường, sao nỡ dễ

dàng vứt bỏ cơ chứ? Vậy nên hắn lén lút giấu chùy sắt đi, suốt dọc đường đi hắn rón rén cẩn thận nên cũng chẳng để lộ ra vết tích gì, Lưu Khám

cũng không hề phát hiện ra.



Nhưng sau khi đi qua Tuy Thủy, Quán Anh bắt đầu nơi lỏng cảnh giác.



Trong lúc đánh xe y thường xuyên đem chùy sắt ra vuốt ve ngắm nghía. Lúc mới

đầu y còn lén lút rụt rè, về sau thì quang minh chính ðại không e dè gì

nữa.
- Ta…



Quán Anh tự biết đuối lý, nhảy xuống xe dạ dạ thưa thưa không dám trả lời.



Lưu Khám nhắm mắt lại, cố gắng để cho bản thân bình tĩnh lại… Nhưng chính

lúc đó lại nghe thấy Trình Mạc kêu thất thanh lên một tiếng. Tên lính

lúc trước bị Khoái Triệt chém vốn không hề bị chết, gã đột ngột xuất thủ đẩy ngã Trình Mạc, lảo đảo chạy như bay nhảy lên một cỗ xe.



- Bắt lấy hắn, hắn mà chạy thoát thì chúng ta coi như xong!



Quán Anh ngay tức khắc nhảy lên xe thúc ngựa đuổi theo, còn Lưu Khám thì

đứng dậy, quay người chạy tới xe ngựa, lấy từ trong xe ra chiếc cung đại hoàng đó, đứng trên khung xe cong cung lên tên, nhắm trúng tên lính phủ vệ vừa mới hốt hoảng bỏ chạy, nghiến răng, nín thở.



Bắn chết gã đó, nhất định phải bắn chết gã đó!



Lưu Khám nhắm mắt, bạch vũ tiễn rời cung bay vút đi. Lực bắn của cung tên

đại hoàng này phải đến mười thạch. Bạch vũ tiễn bay vút đi kèm theo một

tiếng xé gió sắc nhọn, vẽ một đường tàn bóng trên không trung, bắn trúng vào gáy của tên lính phủ vệ kia. Tên lính phủ vệ kêu lên một tiếng bi

thảm, thân thể treo trên khung xe.



Nhưng cỗ xe không dừng lại mà tiếp tục phóng đi như bay.



Lưu Khám đứng trên xe gọi lớn:



- Quán Anh, quay về… không đuổi theo nữa! Khoái Triệt, Lão Trình, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây.



Khoái Triệt và Trình Mạc vẫn còn hồn siêu phách lạc.



Hai người bọn họ lảo đảo loạng choạng nhảy lên xe, nắm chặt lấy dây cương.



Lúc này Quán Anh cũng vội vàng quay về,



- A Khám à, thay ngựa, thay ngựa… Bọn này đều là ngựa tốt, tốt hơn trăm lần ngựa của chúng ta.



Lưu Khám giận dữ quát:



- Thay cái đầu nhà ngươi, ngươi thấy vẫn còn chưa đủ phiền phức hay sao?

Nhanh lên xe… nếu như thay ngựa thì chúng ta chết chắc rồi!



Chính xác, nếu như thay bằng ngựa của Trung xa phủ vệ thì ắt hẳn là chết chắc.



Quán Anh ngay lập tức nhận ra, cũng không kịp để ý đến những cái khác nữa, nhảy xuống xe, xoay người nhảy sang xe Lưu Khám.



Nắm dây cương thúc ngựa phi đi.



Lưu Khám đặt mình ngồi lên trên khung xe, một lúc lâu sau mới thở phào một cái.