Hồ Đồ
Chương 1 :
Ngày đăng: 23:54 20/04/20
Trước khi bước ra cửa, Trinh Đoan Ngó cẩn thận ngắm minh trong gương, suy nghĩ một hồi rồi mới búi cao mái tóc dài tới tận lưng.
Một tuần, cô chỉ được nghỉ ngày thứ Năm, vì vậy cô sắp xếp việc gặp mặt vào ngày hôm nay. Cũng may đối tượng hẹn gặp là ông chủ của một doanh nghiệp tư nhân. Nghe nói vợ anh ta đã qua đời hai năm rồi, một minh anh ta nuôi cô con gái ba tuổi. Anh ta không thiếu tiền chỉ thiếu một người phụ nữ để chăm lo cho gia đình. Điều kiện của Trình Đoan Ngọ cũng chẳng xứng với người ta, nhưng người giới thiệu lại là cô Vưu - giám sát quản lý của cô. Cô Vưu từ trước giờ luôn đối xử tốt với cô. Trước đó, cô ấy nói, người đàn ông này cũng có chút tiền của, chỉ có điều thân thế không được trong sạch, yêu cầu anh ta đưa ra cũng đơn giản, lại không kén chọn gia cảnh, chỉ cần đối xử tốt với con gái anh ta, biết làm việc là được. Trình Đoan Ngọ thấy mình rất phù hợp với yêu cầu của anh ta.
Nơi họ hẹn gặp là một quán ăn cách nhà cô không xa. Nghe nói người này cũng không phải là người học cao, cho nên không giống những người thời thượng, hay hẹn hò ở những quán cà phê lịch sự, tao nhã.
Cô Vưu không ngớt lời giới thiệu, còn Trinh Đoan Ngọ thì cứ nắm chặt tay, chẳng
Dám ngẩng lên. Lúc ấy, cô nghĩ mình giống như món hàng bị ế từ lâu, giờ được người ta ra sức rao bán. “Đoan Ngọ tuy còn trẻ nhưng rất chăm chỉ, giỏi giang, biết kính trên nhường dưới. Cô ấy có một cậu con trai tên là Đông Thiên, tôi cũng đã gặp qua vài lần. Cu cậu rất biết vâng lời, vừa hay có thể làm bạn với con gái nhà anh đấy…. Gia cảnh cô ấy tuy bình thường nhưng tính tình thật thà, mà lại chẳng phải cậu cũng nõi không cần những cô gái mặt hoa da phấn sao? Tôi thấy cô ấy rất hợp với cậu đấy!”
“…”
“Thôi chết, nhà tôi có chút việc bận, tôi về trước nhé, hai người cứ ngồi nói chuyện với nhau đi! Tôi cũng chả thích để ý đến chuyện của bọn trẻ đâu, nhưng tôi rất quý hai người nên mới muốn vun vén cho hai người đấy!”
Cô Vưu dường như vẫn cong nhiều điều muốn nói, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại, cứ như sợ hai người bọn họ sẽ biến mất ngay trong một tích tắc vậy.
Đợi cô Vưu đi khỏi, người đàn ông ngồi đối diện Trình Đoan Ngọ từ nãy giờ chẳng nói câu nào mới mở miệng. Anh khẽ thở dài, như thể họ đã cách biệt lâu lắm rồi. “Đoan ngọ lâu rồi không gặp.”
Đoan Ngọ ngây người một lúc, ngay từ lúc vừa nhìn thấy anh, cô đã hiểu taị sao cô Vưu thân thế của anh không được trong sạch lắm. Từ đầu đến cuối cô không nói một lời, chỉ biết nắm chặt hai bàn tay vì lúng túng, trong lòng cứ thấy bất ổn.
Lúc anh lên tiếng, cô chỉ ngẩng đầu, khẽ nhếch môi, cố tỏ vẻ cười như không có chuyện gì. “Anh Du Đông, lâu rồi không gặp.”
Du Đông nhìn Trình Đoan Ngọ với ánh mắt phức tạp. Anh im lặng một lúc rồi mới dè dặt hỏi: “Em có con trai?”
Cô thấy lòng xót xa, nước mắt bỗng dâng trào. Cô không dám nói gì nữa,cô sợ anh trai sẽ nghe thấy tiếng nấc nghẹn của mình. Cô vùi mình trong chăn, đặt túi sưởi trong áo rồi ôm chặt Đông Thiên. Cậu bé cảm nhận được hơi ấm liền nằm sát vào, cuộn người lại, trông như một chú cún con đang run rẩy.
Trình Đoan Ngọ đau lòng ôm thằng bé chặt hơn, rõ ràng dinh dưỡng không đủ nhưng dáng người rất giống người đó, thằng bé cao lớn rất nhanh. Đôi lúc cô nghĩ, giá như con mình giống mình một chút thì cô sẽ không cảm thấy long đau xót mỗi khi ôm nó như thế này.
Nhưng chuyện đời lại không như mong muốn. Từ lông mày, đôi mắt đến cái mũi, chẳng có chỗ nào không giống người đó, giống in như lột vậy. tất cả đều gợi cho cô nhớ đến người đó.
Cô mới hai mươi tư tuổi mà đã có cậu con trai lên sáu. Nhiều người có ý định giới thiệu đối tượng cho cô, nhưng khi nghe đến gia cảnh của cô họ mất hứng. Cô vẫn trẻ , trông cũng xinh xắn, lại có thể chịu khổ nên người ta mới giới thiệu đối tượng cho cô, nhưng lại đèo bòng thêm con nữa thì còn ai muốn lấy?
Cả ngày làm việc mệt mỏi nhưng đêm đến, nghe tiếng thở đều của Đông Thiên, cô lại chẳng thể ngủ nổi.
Cô hận người đó sao? Có lẽ vậy, nhưng cũng đành phải chấp nhận số phận, có lẽ trong xã hội này, có rất nhiều người phụ nữ mạnh mẽ và đầy bản lĩnh nhưng Trình Đoan Ngọ không nằm trong số đó. Cô chỉ một người phụ nữ rất dỗi bình thường, không đủ mạnh mẽ, không đủ thông minh, thậm chí ngay cả yếu đuỗi cũng chẳng đủ. Người đó không yêu cô cũng là chuyện thường. nghĩ lại mình bảy năm về trước, ngay đến cô cũng cảm thấy ghét chĩnh mình thì làm sao có thể yêu cầu người ấy yêu cô chứ?
Ký ức cuối cùng của cô về người ấy chính là vẻ mặt lạnh lùng khi ngồi ở vị trí mà bố cô từng ngồi, cách cô một chiếc bàn làm việc vauwf dài vừa rộng, cất lời châm chọc một cách đáng sợ . “Mang thai? Giống của tôi khỏe thế cơ à? Một lần đã dính rồi hả? vả lại, cũng là do cô tự dâng hiến, thế nên có chuyện gì thì cô tự đi mà giải quyết. Trình Đoan Ngọ, cho đến bây giờ vẫn chưa thấy rõ vị trí của mình sao? Cho dù có thai đi chăng nữa thì cô nghĩ tôi sẽ vì đứa bé mà giữ cô lại sao?”
Trình Đoan Ngọ xiết chặt bàn tay, cảm giác như toàn bộ máu trong cơ thể đều dồn hết lên đâu. Từ trước tới giờ, cô chưa phải cầu khẩn ai một cách hèn mọn như thế, vậy mà cô phải cúi đầu trước anh ta, nhưng anh ta lại nhẫn tâm dấm nát lòng tự tôn của cô. Cuối cùng, cô buông lỏng bàn tay đang siêt chặt, chua xót mỉm cười với anh ta. Cô cười mà nước mặt cứ tuôn trào ra, toàn thân run rẩy. “Quả nhiên là không thể lừa nổi anh, tôi cứ nghĩ rằng khi tôi nói mình có thai thì anh sẽ mềm lòng cớ đấy.
Hồi ức đó cứ giày vò một người không mạnh mẽ như cô. Nửa đêm tỉnh giấc, cô không thể phân biệt nỏi rốt cuộc mình đang mơ màng hay đang minh mẫn nữa. Chỉ đến lúc Đông Thiên ngủ mơ nắm lấy áo cô, cô mới thực sự tỉnh lại, nước mắt lặng lẽ rơi.
Phải nói rằng cậu bé quả thật mệnh lớn, trải qua bao gian nan như vậy mà vẫn được sinh ra và lớn lên khóc mạnh, trở thành động lực để cô tiếp tục sống.
Cho dù cha nó có khinh thường, miệt thị thế nào thì cô vẫn cam tâm tình nguyện chấp nhận khó khăn, vất vả. sáu năm qua, người đó chỉ dạy cho cô năm chữ: Đối diện với hiện thực.