Hồ Đồ

Chương 2 :

Ngày đăng: 23:54 20/04/20


Đông Thiên lớn rất nhanh, tình tình hoạt bát và náo nhiệt. Vốn đã không có nhiều giày, giờ lại còn bị rách nát, thằng bé sợ mẹ nhìn thấy nên mấy ngày liền không ra ngoài đi chơi, chỉ kéo đôi dép lê đi lại trong nhà. TRình Đoan Ngọ bận quá nên cũng chẳng để ý, không phát hiện ra giày của con rách nát cả rồi.



Cuối cùng, anh cô tranh thủ lúc Đông Thiên đang xem ti vi, kéo cô ra một góc rồi lấy đồng tiền lẻ tuí trong túi mình ra, đưa cho cô. “Giày của Đông Thiên bị rách lúc đá bóng, sợ bị em mắng nên mấy hôm nay không dám ra khỏi nhà. Nó cũng thấy buồn bực lắm, ngày mai em đưa nó đi mua đôi mới nhé!”



Hai tay cô run run nhận lấy mấy tờ tiền vẫn còn vương hơi ấm của anh trai, thấy xót xa như vừa hít phải một luồng khí lạnh.



Tiền sinh hoạt hằng tháng cô đưacho anh vốn đã rất ít, vậy mà anh cô vẫn tiết kiệm tiền để mua giày cho Đông Thiên. Còn cô, mang tiếng là mẹ mà đôi giày của con bị rách cũng không biết.



Nước mặt cô lại rơi, đọng lại trên mu bàn tay. Cô bối rối lau đi, cố tỏ ra mạnh mẽ nói: “Chút tiền này cũng chẳng đủ mua, anh cầm lấy để mua thức ăn, em vẫn còn tiền, ngày mai sẽ đi mua cho Đông Thiên một đôi giày đá bóng thật tốt.”



Trình Đoan Ngọ quyết định sẽ cắt mái tóc dài đến thắt lưng của mình, đem bán.



Người ta thường nói có bản tính của phụ nữ là thích xinh đẹp, Trình Đoan Ngọ cũng không phải ngoại lệ. Mái tóc của cô vừa đen vừa thẳng, mỗi lần đi cắt là ông chủ tiệm lại gạ cô bán tóc nhưng cô nỡ như vậy. lần này thì cô hạ quyết tâm bán tóc. Ông chủ buộc túm lại rồi cầm thước đo, sau đó đưa kéo cắt một đường. Sáu mươi phân tóc, bán được năm trăm tệ.



Ông chủ tiệm cắt xong, nhanh chóng thu lại mớ tóc, cười tít mắt, sau đó còn hào phóng giúp cô sửa lại kiểu tóc miễn phí. “Tiểu Trình sinh ra vốn đã đẹp, giờ để kiểu tóc nào cũng đẹp cả. Kiểu tóc ngang vai này năm nay đang là mốt đây. Cô nhìn xem, xinh quá đi mất!”



Trình Đoan Ngọ ngắm mình trong gương, ngẩn người một lúc. Mái tóc dài bao năm qua bao giờ đột nhiên trở nên ngắn củn nên cô cứ cảm thấy trống trống phía sau lưng. Cô phủi phủi những vụn tóc bám trên vai, quay đầu cảm ơn ông chủ tiệm rồi rời đi.



Đã sáu tuổi nhưng Đông Thiên chưa bao giờ được mẹ dẫn tới các khu trung tâm thương mại. Quần áo cậu bé mặc hơi cũ nên không thích hợp lắm so với vẻ sang trọng xa hoa của nơi này. Cu cậu cứ nắm chặt lấy tay Trình Đoan Ngọ,sợ hãi núp sau lưng mẹ, liếc nhìn khắp nơi. Hàng hóa bày biện ở đây hoàn toàn mới lạ đối với cậu nhưng cậu không hề nói gì. Cu cậu hiểu rằng những thứ ở đây đều rất đăth, tuyệt đối không nên nói với mẹ.



Trình Đoạn Ngọ cũng không ngờ rằng đồ dành cho trẻ con lại đắt như vậy. Năm trăm tệ trong túi cô không đủ để mua cho Đông Thiên một bộ quần áo. Cô đi hết một lượt các gian hàng quần áo trẻ em, cuối cùng mới mua được cho Đông Thiên hai dôi giày giảm giá, một đôi để đi đá bóng, còn một đôi để đi thường ngày.



Đã lâu lắm rồi Trình Đoan Ngọ không mua giày hay quần áo mới cho Đông Thiên. Cậu bé ôm túi giày mới, ngạc nhiên nhìn mẹ rất lâu, không tin được mẹ lại mau cho mình.



“Mẹ, mẹ mua cho con thật à?”
Cả đời Trình Đoan NGọ cũng không thể ngờ rằng mìh sẽ gặp lại Lục Ứng Khâm trong tình cảnh đó.



Lúc đó cô đang treo tạp dề bận nấu an trong phòng bếp ở nhà Du Đông. Cô đang nấu canh, mùi thơm phảng phất khắp phòng. Cô cầm một chiếc thìa dài khuấy đều rồi múc một ít để nếm.



Trong bếp vang lên đủ loại tiếng động nên cô không thể tập trung. Hơn nữa, hơi nóng bốc nghi ngút khiến cô không nhìn rõ, chỉ nghe thấy giọng một người đàn ông: “Cô ở đây làm gì ở vậy?”



Trình Đoan Ngọ chưa nhận ra sự khác biệt, cứ nghĩ là Du Đông, cũng chẳng ngẩng đầu lên nhìn, tiếp tục công việc của mình. Cô cười ngọt ngào, giọng nói nhẹ nhàng và êm ái: “Anh nghĩ em vẫn là đại tiểu thư trước đây à? Em bây giờ đảm đang lắm, một tay làm tất cả việc nhà đấy!”



Nói xong, cô mới ngẩng đầu lên. Nụ cười ngọt ngào bỗng dưng tắt ngủm. như bị sét đánh trúng, cô đứng như trời trồng, không dám nhúc nhích, cũng chẳng biết phản ứng như thế nào. Khuôn mặt quen thuộc của Lục Ứng Khâm bất ngờ xuất hiện ngay trước mắt khiến cô không kịp phản ứng



Năm tháng trôi đi, vẻ trong sáng và lạnh lùng của thuở niên thiếu đã hoàn toàn biến mất. Lục Ứng Khâm trước mặt rõ ràng không thay đổi nhiều nhưng Trình Đoan Ngọ lại cảm thấy ánh mắt ấy hoàn toàn khác trước kia, chỉ có thái độ lạnh lùng với cô vẫn như xưa.



Hơi nóng trong bếp dày đặc. Trình Đoan Ngọ cứ nghĩ là mình bị ảo giác. Cô đưa tay lên dụi dụi mắt rồi mở thật to, Lục Ứng Khâm vẫn đứng trước mặt cô, không nhúc nhích, cũng chẳng mở miệng nói bất kỳ câu gì.



Hóa ra, mọi thứ đều là thật.



Trong phút chỗ, cô dường như mất đi khả năng ngôn ngữ.



Biết bao lần cô tưởng tượng ra cảnh sẽ gặp lại anh ta. Cô từng nghĩ cả đời này mình sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa, nhưng không thể nghĩ được rằng lại có thời khắc đau lòng thế này. cô cắn môi, im lặng nhìn thẳng vào mắt Lục Ứng Khâm. Cuối cùng, cô vẫn phải chấp nhận bại trận trước ánh mắt biết rõ tất cả của anh ta.



Cô cố tỏ vẻ trấn tĩnh, rửa sạch tay, cởi tạp dề rồi treo lên tường. cô vừa lễ phép vừa kinh ngạc nhìn Du Đông, em nấu xong canh rồi, em có chút việc nên phải về đây.”



Cuối cùng, cô quay đầu lại nhìn Lục Ứng Khâm, khẽ cúi đầu chào Từ đầu tới cuối, cô không nói với anh ta câu nào, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi khoảng không gian khiến cô sụp đổ này.