Hồ Đồ
Chương 13 :
Ngày đăng: 23:54 20/04/20
Bữa tiệc nhỏ kết thúc trong sự vui vẻ của các tân khách.
Lục Ứng Khâm uống cũng không ít nhưng vẫn tỉnh táo một cách khác thường.
Du Giai Giai khoác tay anh ta, tươi cười chào mọi người, sau đó cô cúi đầu nói nhỏ với anh ta: “Ứng Khâm, em đi vào nhà vệ sinh một chút, nhân tiện đi xem anh em thế nào, anh ấy vẫn đang nôn, em không yên tâm chút nào.”
Lục Ứng Khâm không nói gì, để cho cô đi.
Nhắc đến Du Đông, anh ta mới nhớ ra, thực sự hôm nay Du Đông uống hơi nhiều, trong lúc uống, đi ra ngoài đến mấy lần.
Kỳ thực, anh ta không nghĩ rằng Trình Đoan Ngọ lại thản nhiên đến như vậy, cũng không ngờ rằng cô thực sự đã đồng ý lời cầu hôn của Du Đông. Anh ta cứ nghĩ, kiểu người cố chấp và cứng đầu như Trình Đoan Ngọ sẽ chẳng bao giờ để mắt đến Du Đông.
Anh ta chưa bao giờ nhìn cô kĩ như vậy. Mái tóc ngắn buộc vội, có vài sợi rủ xuống trước mặt, trông thật nhẹ nhàng và rung động lòng người. cô luôn nhìn Du Đông ánh mắt ấy nhẹ nhàng như dòng nước, trông rất giống một người vợ thời xưa, luôn coi chồng mình là nhất. Hành động đó khiến người khác cảm thấy ấm áp, muốn có bằng được. Thậm chí, Lục Ứng Khâm còn có chút ngưỡng mộ.
So với trước kia, bây giờ cô trầm tính hơn nhiều, ngoài Du Đông, cô hầu như không nói chuyện với ai. Trông cô có chút câu nệ, và miễn cưỡng nhưng vẫn cố gắng tiếp chuyện mọi người. thỉnh thoảng Du Đông gắp thức ăn cho cô, co lạo mỉm cười đáp lại, khóe miệng cong lên khiến cô duyên dáng, từ khóe mắt đến chân mày đều toát lên vẻ rạng ngời, hàng mi dày tựa như cánh bướm mà lay động mà đẹp đẽ, đôi mắt long lanh như muốn hút hồn người đối diện. Vẻ tự nhiên đó của cô khiến Lục Ứng Khâm không khỏi siết chặt bàn tay thành nắm đấm.
Trình Đoan Ngọ hiện tại dường như không giống chút nào so với Trình Đoan Ngọ của ngày trước mà có lẽ không phải như vậy. Trước kia, Lục Ứng Khâm từng được cô tôn trọng như thế, cô cũng từng đứng bên cạnh anh ta, không để ý đến bất cứ thứ gì, nhìn anh ta bằng ánh mắt chan chứa tình cảm như vậy, nhưng tại sao hồi ấy, ánh mắt đó của cô không khiến anh ta phải dừng lại để suy ngẫm chứ?
Giờ đây, ánh mắt chan chứa tình cảm đó của cô lại dành cho người khác, anh ta chợt thấy có chút hối hận.
Anh ta nhíu mày nhìn cô. Bảy năm qua, từ một tiểu thư ương ngạnh, bướng bỉnh, cô đã lột xác thành một cô gái dịu dàng như dòng nước. cô đã thay đổi rồi, thay đổi khiến người ta không còn cảm thấy ghét nữa, thậm chí còn trở nên hấp dẫn. Giờ đây, cô khiến bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy đều phải ngày đêm mong nhớ.
Nhưng cô cũng đã thay đổi, cô không còn yêu anh ta nữa.
Lục Ứng Khâm ngẩng đầu nhìn cô, hồi lâu sau nắm lấy bàn tay cô, chăm chú nhìn vào chiếc nhẫn. “Chỉ vì một viên kim cương nhỏ thế này mà cô đã đồng ý bán mình rồi sao? Xem ra Du Đông cũng chẳng ra gì nên mới dây dưa với loại người như thế này nhỉ?”
Ánh mắt châm chọc của Lục Ứng Khâm khiến Trình Đoan Ngọ vô cùng tức giận. anh ta có thể sỉ nhục cô, khinh thường cô, nhưng với một người tốt như Du Đông thì anh ta dựa vào gì mà có quyền sỉ nhục như vậy chứ?
“Có thế nào đi chăng nữa thì Du Đông cũng vẫn hơn anh!”
“Đúng!” Lục Ứng Khâm lạnh lùng “hừm” một tiếng. Thấy thái độ vội vàng bào chữa của Trình Đoan Ngọ, anh càng tức giận, cười phá lên, lạnh lùng nói: “Chẳng khác gì thằng ngốc, uống rượu đến nỗi say mèm, người như cọng bún, ngu ngốc đến mức chẳng biết dừng lại. giờ thì ở đâu chứ? Mẹ kiếp, đang nôn mửa ỏ trong nhà vệ sinh nào? Mẹ kiếp, một thằng đàn ông như thế mà cũng đáng để cô giả bộ là một người vợ trinh tiết trước mặt tôi à?”
Đôi mắt Lục Ứng Khâm đảo qua người cô, ánh mắt lạnh lùng đó giống như mũi dao nhọn đâm vào tim cô đau đớn.
“Đúng, tôi là loại hèn hạ. nếu tôi không phải loại hèn han thì sao tôi lại thích anh được chứ.” Trình Đoan Ngọ từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt đong đầy nỗi tuyệt vọng, cô cười lạnh lùng. “Lục Ứng Khâm, người như anh thực sự khiến tôi cảm thấy đau đớn, sao trước kia tôi lại hèn hạ mà thích anh cơ chứ?”
Ánh mắt hối hận của Trình Đoan Ngọ như mũi kim châm vào người Lục Ứng Khâm. Người phụ nữ cứng đầu này dựa vào cái gì mà lại khiến anh ta phải để ý chứ? Dựa vào cái gì mà khiến anh ta không kiềm chế được bản thân? Dựa vào cái gì chứ?
Cô dựa vào cái gì mà cảm thấy hối hận? Lẽ nào không phải là cô cố sống cố chết để được gần anh ta sao? Chẳng phải chính cô đã khiến cuộc sống của anh ta trở nên rối ren thế này sao, giờ đây cô dựa vào cái gì mà lại thấy hối hận chứ? Người nên hối hận không phải là cô!
Anh ta vô cùng tức giận, sỉ nhục cô bằng những lời nói cay độc nhất: “Trình Đoan Ngọ, sao? Giờ thấy hối hận vì đã lên giường với tôi phải không? Nôn nóng muốn trèo lên người Du Đông à? Mẹ kiếp, cô thèm khát đến thê à? Thế nào? Du Đông làm cho cô thỏa mãn hơn tôi không?” anh ta vừa nói vừa áp sát vào cô, bắt cô phải nhìn anh ta, không thể né tránh. “Chỉ cần người đàn ông như thế thôi sao? Hả?” Lục Ứng Khâm nhìn cô chằm chằm. “Anh ta có điểm gì hơn tôi chứ?”
Trình Đoan Ngọ chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như vậy, cô không giãy giụa nữa, chỉ lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mắt. Khoảng cách giữa họ thật gần, đến mức cô có thể nghe rõ hơi thở, nhìn rõ đôi mắt, cặp lông mày của anh ta những thứ mà ngày xưa cô đã từng nhớ nhưng. Anh ta luôn cho rằng mình là kẻ chiến thắng, vì như thế mới có thể tàn nhẫn giẫm đạp lên những kẻ bại trận. Anh ta truy đuổi đến cùng, những kẻ mà anh ta căm ghét, không cho họ một cơ hội phản kích.
Đúng như anh ta nói, Du Đông không bằng anh ta ngay cả tửu lượng, nhưng anh chân thành. Anh là người duy nhất trong cuộc đời này mang lại sự ấm áp và hạnh phúc cho Trình Đoan Ngọ.
Cô cười lạnh lùng, chậm rãi nói: “Có thể anh ấy không bằng anh về tất cả mọi thứ nhưng anh ấy yêu tôi. tôi không cần gì hết, chỉ cần anh ấy yêu tôi là đủ rồi.” cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh ta vẻ chế giễu. “Lục Ứng Khâm, tại sao anh lại muốn so sánh với anh ấy chứ? Anh yêu tôi à?”