Hồ Đồ

Chương 14 :

Ngày đăng: 23:54 20/04/20


Trình Đoan Ngọ không phải là một người phụ nữa thông minh. Trước kia, cô có tất cả mọi thứ lại ngôc nghếch đem tất cả quyền lực mà ông trời ban tặng cho minh ra trói buộc Lục Ứng Khâm. Anh ta căm ghét cô, hận cô, cô đều biết. nhưng giờ đây, cô không còn bất cứ thứ gì nữa, cô dùng máu và nước mắt của mình để đổi lấy một câu: “Đối diện với hiện thực”, như vậy vẫn còn chưa đủ sao?



Cô đã từng yêu anh ta sâu sắc, nhưng anh ta chỉ lạnh lùng giày vò và chế giễu cô, sự nhẹ nhàng của anh ta là dành cho người khác.



Cô không oán, không hận, chỉ thấy hối hận vì mình đã thua cuộc mà giờ đây vẫn còn quyến luyến anh ta.



Yêu một người, rốt cuộc phải trở nên hèn mọn đến mức nào thì mới tỉnh ra và buông tay quay đầu đây?



Trình Đoan Ngọ cứ hỏi đi hỏi lại câu đó nhưng không thể tìm được câu trả lời.



Đúng, giống như mọi người đã nói, cô chính là người phụ nũa hèn hạ. Nhưng cô biết làm thế nào đây? Nếu có thể, cô sẽ cắt trái tim mình ra thành nhiều mảnh. Yêu anh ta, cô thực sự rất mệt mỏi, rất oán hận và cũng sống đủ rồi. nhưng ngoài sự cố gắng, cô còn có thể làm được gì chứ?



Giờ đây? Cuối cùng, cô cũng đã tỉnh ngộ. Lý trí của cô rốt cuộc cũng đã thắng, cô không còn khao khát tình yêu nữa, cô chỉ cầu mong có một cuộc sống yên ổn, chỉ muốn tìm một người đàn ông bình thường, sống đến hết đời này mà thôi.



Lẽ nào như vậy cũng không được sao?



Chưa bao giờ Lục Ứng Khâm thấy Trình Đoan Ngọ có thái độ lạnh lùng và xa lạ trước mặt anh ta như bây giờ. Cùng với thời gian, ánh mắt cô càng đẹp hơn, nhưng nụ cười rạng rỡ và tràn đầy sức sống của ngày xưa không còn nữa.



Cô cứ mở to mắt nhìn thẳng vào anh ta, con ngươi sâu thẳm nghiêm nghị, dáng người cao gầy, kiên cường đứng đó, im lặng không nói gì, nín thở đợi câu trả lời của anh ta.



Lục Ứng Khâm nhíu chặt mày, ghì chặt Trình Đoan Ngọ nhưng cũng không biết phải nói gì.



Vẻ mặt không có chút hoảng sợ của Trình Đoan Ngọ khiến Lục Ứng Khâm cảm thấy vô cùng khó chịu. anh trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt u ám, môi mím chặt, ánh mắt tỏ rõ sự giận dữ đến tột cùng.



Trình Đoan Ngọ hỏi: “Lục Ứng Khâm, tại sao anh lại muốn so sánh mới anh ấy chứ? Anh yêu tôi rồi à?”



Ánh mắt suy đoán của cô khiến anh ta có đời chút dao động. Anh ta như sắp ngã, tự hỏi: Lục Ứng Khâm, mày làm sao vậy? Mày yêu cô ta rồi sao?



Anh ta nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô, lực mạnh hơn, đến mức Trình Đoan Ngọ cảm thấy không thể chịu nổi nữa mà kêu lên thành tiếng, khi ấy anh ta mới ý thức được rằng mình đang mất kiềm chế. Anh ta bỗng tỉnh lại, vội vã buông đôi tay mềm yêu của Trình Đoan Ngọ. Toàn thân cô vội vã dựa sát vào tường, cách anh ta một cái nắm tay.



Thật lâu sau anh ta mới lạnh lùng thốt lên một câu: “Trình Đoan Ngọ, đừng có nằm mơ giữa ban ngày.”



Mặc dù Lục Ứng Khâm không yêu cô nhưng cô rất hiểu con người anh ta. Cô ngẩng cao đầu, dùng những lời tàn nhẫn nhất để sỉ nhục chính mình và cũng để sỉ nhục chính mình và cũng để sỉ nhục anh ta: “Nếu không phải yêu tôi, lẽ vào vẫn nhớ nhung cơ thể hoa tàn nhụy rữa này của tôi sao?” Trình Đoan Ngọ mỉm cười lạnh lùng nhưng lại có cử chỉ rất gọi tình, cô đưa tay cởi bỏ chiếc áo khoác, thật chậm, thật nhẹ nhàng mỗi cái nhăn mặt hay mỉm cười đều rất khiêu gợi. những biểu hiện lúc này của cô thật quyến rũ, Lục Ứng Khâm dương như không thể kiểm soát nổi mình nữa.




“Đoan Ngọ…” Du Giai Giai định nói gì đó nhưng lại thôi. Cô ta nhìn những dấu tay đỏ hằn trên má Trình Đoan Ngọ, thở dài nột tiếng. “Không sao chứ?”



Trình Đoan Ngọ có chút không thoải mái, lắc lắc đầu, cố gắng quay bên má không bị thương về phía Du Giai Giai để phần nào che đi bên má bị thương, giấu đầu hở đuôi nói: “Vừa rồi bước xuống cầu thang bị ngã, cả chân và mặt đều va xuống đất, thật là đen đủi.”



Trình Đoan Ngọ và Du Giai Giai đứng sát nhau. Mùi hương trên người Du Giai Giai khiến Trình Đoan Ngọ cảm thấy châm chọc. vừa rồi, lúc Lục Ứng Khâm ôm cô mùi hương toát ra từ người anh ta cũng là loại mùi hương có đẳng cấp như thế này.



Cô bỗng thấy thật buồn cười, tự giễu: Còn vương vẫn gì nữa chứ? Lục Ứng Khâm cũng sắp kết hôn rồi, vậy mà chẳng chịu thua mình chút nào.



“Đoan Ngọ…” Du Giai Giai thở dài một tiếng, hồi lâu mới nói tiếp: “Vừa rồi tôi nhìn thấy Lục Ứng Khâm từ đây đi ra…” Cô ta không nói hết câu nhưng ý tứ đã quá rõ ràng khiến Trình Đoan Ngọ cảm thấy khó chịu.



Trình Đoan Ngọ cười ngượng ngùng, không khẳng định cũng chẳng phủ định, nói: “Nếu không có gì nữa thì tôi đi trước đây.” Trình Đoan Ngọ không muốn nói thêm điều gì với bạn gái của Lục Ứng Khâm nữa. Mặc dù Du Giai Giai là em gái của Du Đông nhưng Trình Đoan Ngọ vẫn không muốn nói nhiều với cô ta. Cô mệt mỏi đến mức chẳng muốn giả vờ thân thiện để hàn huyên với cô ta. Nói với cô ta chưa được một câu, cô đã cảm thấy khng chịu nỗi. cô không muốn tiếp tục nữa.



“Đợi đã!” Du Giai Giai lại cản bước Trình Đoan Ngọ. Cô ta hít một hơi thật sâu rồi trịnh trọng nói: “Đoan Ngọ, tôi muốn cầu xin chị một điều.”



“Gì vây?” Trình Đoan Ngọ thấy khó chịu, Du Giai Giai mà cũng cầu xin cô sao?



Cô ta hơi nhíu mày, người đẹp quả nhiên vẫn là người đẹp, chỉ hơi nhíu mày thôi cũng khiến người ta cảm thấy thương xót.



“Đoan Ngọ, tôi biết yêu cầu của tôi hơi quá đáng, nhưng tôi vẫn muốn nói…” Cô ta ngập ngừng một chút rồi lại ngẩng đầu lên, nói: “Tôi hi vọng chị tránh xa Lục Ứng Khâm một chút.”



“Gì cơ?” Trình Đoan Ngọ cảm thấy thật nực cười, lẽ nào cô tránh Lục Ứng Khâm vẫn chưa đủ xa sao?



“Tôi biết, là Ứng Khâm…” Du Giai Giai hơi cúi đầu. “Tôi biết chị cũng không có cách nào khác nhưng tôi vẫn hi vọng chị có thể tránh xa Lục Ứng Khâm một chút, vì bản thân chị, vì anh trai tôi và cũng là vì tôi. tôi sẵn sàng bỏ tiền ra để chị và anh trai tôi rời khỏi nơi này, đi London, Paris, Zurich…hay bất cứ nơi nào khác, chỉ cần là nơi chị muốn.”



“Tại sao?”



“Không có tại sao gì cả!” Du Giai Giai thản nhiên cười. “Tất nhiên, tôi sẵn sàng bỏ tiền ra để cầu xin chị.”



Du Giai Giai ngẩng đầu lên nhìn cô. “Chỉ cần chị đồng ý đi, tôi sẽ trả lại Đông Thiên cho chị.”



“…”