Hồ Đồ
Chương 15 :
Ngày đăng: 23:54 20/04/20
Trình Đoan Ngọ không đi tìm Du Đông , để anh nhìn thấy vết thương trên mặt cô lúc này thì chỉ khiến hai người thêm khó xử. cũng may Du Đông đã say khướt và được đưa về nhà rồi.
Trình Đoan Ngọ cũng không gọi xe, chậm rãi đi bộ về nhà.
Ánh trăng mờ ảo, ánh đèn hai bên đường chiếu rọi. Đêm khuya, trên đường không có một bóng người, chỉ có vài chiếc xe qua lại, ánh đèn xe sáng quắc rọi vào mắt rồi lướt qua rât nhanh. Trình Đoan Ngọ rệu rã lê từng bước chân. Con đường dường như cứ dài vô tận, đi mãi không nhìn thấy điểm cuối con đường, vậy mà Trình Đoan Ngọ không hề thấy điểm cuối con đường, vậy mà Trình Đoan Ngọ không hề cảm thấy mệt mỏi.
Cô đi rất lâu, đôi giày cao gót giống như chiếc kim nhọn đâm vào chân cô, đau đến tê dại, nhưng cô vẫn không muốn dừng lại.
Từng đợt gió đêm táp vào mặt và cơ thể gầy gò của cô, cô thấy lạnh, đưa hai tay ôm lấy mình, đôi yau lạnh buốt chạm vào da thịt lại càng lạnh giá.
Rồi cô ngồi xuống bên đường, tựa vào một cây bạch dương nhỏ gần đó, nhắm mắt lại, trông cô lúc này như con ma men say khướt chẳng ra bộ dạng gì nữa. Hồi lâu sau, cô mới từ từ mở to mắt mệt mỏi, bên má bị Lục Ứng Khâm tát giờ sưng vù khiến cô cảm thấy hơi khó chớp mắt.
Thái độ của Lục Ứng Khâm vẫn không hề thay đổi, chỉ cần nhìn thấy cô là khuôn mặt ngay lập tức lộ rõ vẻ lạnh lùng đến thấu xương. Trình Đoan Ngọ chưa bao giờ nhìn thấy chút ấm áp trên khuôn mặt anh ta.
Cô lấy chững minh thư trong túi ra. Mặt sau của chứng minh thư có dán một miếng Plastic mỏng. Cô chưa bao giờ để nó rời khỏi người ngay cả Trình Lạc Minh cũng chưa từng để ý.
Cô cẩn thận lấy nó ra rồi từ từ bóc tấm ảnh trong miếng plastic đó, cẩn thận cầm tấm ảnh ấy, nhìn chăm chú rồi vuốt cho phẳng, giống như một người điên đang ngây dại.
Đó là ảnh của Lục Ứng Khâm mà trước đây Trình Đoan Ngọ xé trộm được trên tấm thẻ học sinh, bên trên vẫn nhìn rõ dấu in lồi lõm. Bảy năm qua, Trình Đoan Ngọ chưa từng để nó rời khỏi mình. Nói cô hèn mọn cũng được, bảo cô ảo tưởng cũng chẳng sao, cô vẫn ngốc nghếch như vậy chẳng ai khuyên nhủ được.
Một tình yêu đơn phương đến hèn nọ, tình yêu ấy tựa như ánh trăng trên trời cao, xa với lắm, chẳng thể với tới nhưng vẫn cố hướng đến.
Trăng trên trời tuy đẹp nhưng không phải muốn là có thể với tới.
Trình Đoan Ngọ cứ nghĩ rằng, cả đời này cô không thể yêu thương được ai nữa.
Cô ta còn nói: “Chỉ cần chị đồng ý rời đi. Tôi sẽ trả lại Đông Thiên cho chị.”
“…”
Mỗi một điều kiên đều khiễn cô thấy lung lay, những cũng không hiểu tại sao lòng mình lại trống trải. chỉ có, điều kiện Đong Thiên có trở về với cô là đủ để cô sẵn sàng chấp nhận yêu cầu này rồi và chắc chắn cô sẽ làm như vậy.
Cô đã đồng ý yêu cầu đó của Du Giai Giai không một chút do dự.
Rời khỏi đây , trốn đi thật xa, cô sẽ cùng Du Đông xây dựng một gia đình nhỏ rồi chăm sóc tốt cho hai đưa trẻ và anh trai cô.
Bức tranh này thực quá đẹp, đến mức dường như không có thật.
Có lẽ bảy năm qua cô đã quá khổ sở nên trong lòng luôn cảm thấy bất ổn. một người như cô liệu có cơ hội để được hạnh phúc không?
Cô vừa hoang mang vừa sợ hãi.
Cô cúi xuống, thất thần nhìn tấm ảnh Lục Ứng Khâm đã chụp từ cách đây rất lâu, cảm thấy mọi thứ trước măt mình cứ nhòa đi. Trong đầu tựa như có một cục tẩy đang xóa não cô, không thể nhớ bộ dạng của Lục Ứng Khâm nữa.
Cô xé vụn tấm ảnh, để mặc chúng bay là tà trong gió sau đó những mảnh vụn ấu chầm chậm rơi xuống mặt đất ẩm ướt, không ai có thể ghép chúng thành hình dạng ban đầu được nữa, giống như kết cục của họ vậy.
Trình Đoan Ngọ buồn bã nghĩ: lần này thực sự là “vĩnh biệt” sao?
Không ngờ cô lại cảm thấy có chút luyến tiếc…