Hồ Đồ
Chương 16 :
Ngày đăng: 23:54 20/04/20
Thoạt đầu, khi nghe mọi thứ đã được thu xếp, Trình Lạc Minh không thực sự đồng ý, anh vãn chưa hoàn toàn tin tưởng anh em nhà họ Du, đặc biệt là Du Giai Giai.
“Du Giai Giai thực lòng muốn giúp em hay là muốn hại em? Em dễ dàng tin cô ta như vậy sao?” Sụ lo lắng của anh không phải là không có lý, nhưng đối với một người chẳng có gì trong tay như Trình Đoan Ngọ thì có gì phải sợ chứ? Đánh cược một lần, biết đâu lại có tất cả, nếu thua thì cũng chẳng tổn hại gì, vì cô vốn là người chẳng có gì trong tay.
“Cô ta lừa em để làm gì chứ? Để Đông Thiên ở bên cạnh Lục Ứng Khâm cũng không phải là lựa chọn tốt nhất của cô ta, trả lại con cho em để em rời đi thật xa, rồi đẩy tất cả trách nhiệm cho em chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện hay sao? Em không nghĩ là cô ta bị thiệt gì cả.”
Anh trai cô nhìn cô với ánh mắt phức tạp, thở dài, nói: “Đôi khi anh thấy em không ngốc chút nào, phân tích cho người khác cũng đầu ra đấy, nhưng bán thân mình thì sao? Rối tinh rối mù như một mớ bòng bong.”
Trình Đoan Ngọ cười chua xót. “Đôi khi người ngoài thường nhìn rõ rằng hơn người trong cuộc.”
“Haizz!” cuối cùng thì anh cô cũng đành theo ý cô, giọng nói mang theo chút lo lắng: “Hy vọng Du Giai Giai không lừa chúng ta!”
Trình Đoan Ngọ lại thở dài. “Anh, giờ đây anh em mình cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.”
Anh cô cũng thở dài. “Anh thực sự cũng nhớ Đông Thiên.”
Trình Đoan Ngọ mỉm cười. “Chúng ta sẽ sớm được đoàn tụ thôi.”
Anh cô nhìn xa xăm, buồn rầu nói: “Hy vọng thế, giờ chúng ta đang ở thế bị động, chỉ có thể làm như vậy thôi, mọi việc cứ để cho ông trời sắp đặt vậy.”
“…”
Hôm Trình Đoan Ngọ xin thôi việc cũng đúng lúc Trương Kiều trực ban. Nghe Trình Đoan Ngọ nói sẽ thôi việc, Trương Kiều khóc rưng rức, không giấu được sự tiếc nuối.
“Cái con nhỏ này nói đi là đi sao? Thật chẳng có lương tâm gì cả.”
Trình Đoan Ngọ cũng cảm thấy có chút lưu luyến, làm việc cùng nhau lâu như vậy, cũng may có nhiều đồng nghiệp giúp đỡ, giờ bỗng rời đi, cô cũng cảm thấy trong lòng trống trải…
Trương Kiều lau nước mắt hỏi: “Em sẽ đi đâu mà phải xin thôi việc? Đi xa à?”
Trình Đoan Ngọ gật gật đầu. “Rất xa” xa tận bên kia đại dương và sẽ một đi không trở lại.
Trương Kiều cũng gặng hỏi gì thêm, cô ấy nghĩ ngợi một lúc mới nói: “Anh Trình có đi cùng không?”
“Có, anh ấy không đi cùng thì em có thể đi đâu được chứ?” Cô trả lời theo bản năng, một lúc sau mới nghĩ ra bèn cười, trêu chọc: “Chị đúng là không đứng đắn, suốt này chỉ quan tâm đến anh trai em thôi, lần này là việc gì nữa đây?” Tình cảm của Trương Kiều đối với anh cô, sao cô lại không biết chứ, nhưng hoàn cảnh gia đình của Trương Kiều có như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể gả cho một người đàn ông không nhà, không xe và cũng không có khả năng lao động như anh cô được. Trước đây, cô cũng đã thử dò hỏi ý anh trai, nhưng anh từ chối gay gắt, anh không muốn làm liên lụy đến bất cứ ai.
Cứ nghĩ rằng Trương Kiều sẽ mắng cô vài câu, không ngờ cô ấy lại thương cảm nói: “Anh TRình dù gì thì cũng là một sinh viên đại học, gặp gỡ nhiều người có học thức, chị làm sao mà xứng chứ!” Trương Kiều lại thở dài một tiếng em không phải xuất thân từ gia đình bình thường, cả hai đều xinh đẹp, tuấn tú, hơn người như vậy, rõ ràng là những người có địa vị trong xa hội.”
Những người làm việc trong siêu thị đa số là phụ nữ trung niên, cũng có một số tốt nghiệp cao đẳng, như Trương Kiều chẳng hạn, không học hành đến nơi đến chốn nên luôn cảm thấy sùng bái những người tốt nghiệp đại học, thạc sĩ. Có thể sẽ có người cười chê bọn họ là nông cạn, nhưng Trình Đoan Ngọ lại thấy họ còn đáng yêu hơn rất nhiều người được học cao. Cuộc sống của bọn họ không được tốt lắm nhưng hay giúp đỡ người khác, bình thường cũng tính toán chi ly, nhưng khi gặp chuyện đại sự thì rất oai phong, lẫm liệt. Trình Đoan Ngọ có thể chống chọi cho đến bay giờ và cũng là nhờ sự giúp đỡ vô tư của họ.
Cô không có ý bào chữa nhưng vẫn không thể không nói. “Tính tình anh trai em thì chị cũng biết rồi đấy, anh ấy không muốn làm liên lụy đến bất cứ ai.”
“Chị biết.” Trương Kiều cười. “Anh Trình là người tốt.”
“Trương Kiều, suốt thời gian vừa qua cũng nhờ chị giúp đỡ nhiều, nếu không, chắc em bị đuổi việc từ lâu rồi.”
Trương Kiều liêc mắt nhìn cô, xởi lởi nói: “Chẳng qua là đàn chị nhàn rỗi thì buông chân buồn thay vẽ việc ra làm thôi ấy mà.”
“Sau này…” Trình Đoan Ngọ không phải là người biết nói những lời hoa mỹ, cô chỉ biết nói những lời từ tận đáy lòng. “Sau này chị phải sống thật tốt nhé, tìm một người đàn ông tốt mà lấy. đừng cố chựng đấy!”
“Cái con bé này, nói nghe xót xa thế, chị lại muốn khóc rồi đây này!”
Trình Đoan Ngọ thấy cổ họng nghèn nghẹn, cô đưa tay ôm Trương Kiều. “Thực sự rất cảm ơn chị…”
Buổi tối hôm đó, sau khi sắp xếp xong tất cả mọi thứ, cả Trình Đoan Ngọ và anh trai đều không thể nào ngủ được. qua tấm rèm cũ kĩ, cô mơ hồ nhìn thấy bóng lưng của anh trai đang quay về phía mình.
Đèn trong phòng đã tắt chỉ còn ánh trăng chiếu vào Trình Đoan Ngọ trở mình khiến chiếc giường cũ kỹ kêu cọt kẹt.
Anh trai nằm bên cạnh bỗng lên tiếng: “Đoan Ngọ.” Giọng anh cô rất nhẹ.
Nhiều năm như vậy, anh em họ cùng đứa nhỏ bên cạnh nương tựa vào nhau mà sống, đôi khi cũng chỉ vì chuyện củi lửa dầu mỡ mà cãi vã, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ tách rời nhau.
Du Giai Giai ngẩng lên, nhìn về phía trước mặt rồi lặng lẽ cúi xuống, nói: “Biết rồi”
Lần đầu tiên Du Giai Giai cảm nhận được sự lạnh lùng của Lục Ứng Khâm. Anh ta đứng ở đầu gió, quay lưng lại phía cô. Cô không nhìn rõ biểu hiện của anh ta lúc đó nhưng cô biết chắc biểu hiện đó sẽ khiến người khác phải rùng mình sợ hãi.
Cô đột nhiên hiểu tại sao nhiều người lại sợ Lục Ứng Khâm đến vậy. Người anh ta toát ra sát khí đằng đằng, khí thế uy nghiêm của anh ta luôn khiến người khác sợ hãi.
Du Giai Giai nắm chặt tay, móng tay dài đâm vào da thịt nhưng cô hoàn toàn không có cảm giác gì, sông lưng lạnh toát như bị ai đặt một tảng băng ở đó vậy.
Rất lâu sau Lục Ứng Khâm mới lên tiếng: “Giai Giai vé máy bay anh đã đặt cho em rồi, em hãy đi chơi một chuyến đi!”
“Tại sao?”
“Vẫn còn phải để cho anh nói sao? Giai Giai, anh nghĩ em hiểu anh chứ!” Anh ta chậm rãi quay người lại, cao ngạo nhìn cô, ánh mắt khinh thường ấy khiến Du Giai Giai như chết lặng.
Cô hít một hơi thật sâu. Cuối cùng nở nụ cười đẹp nhất. “Em biết rồi” Cô không nói thêm gì nữa, quay người chuẩn bị rời đi.
“Khoan đã.”
Du Giai Giai dừng bước: “Sao cơ?”
Lục Ứng Khâm cười: “Cứ đi thẳng đến sân bay nhé!”
Nụ cười trên khuôn mặt cô bỗng đông cứng, khóe mắt đỏ hoe.
Lục Ứng Khâm nhìn cô vẻ thương hoa tiếc ngọc, chầm chậm bước đến, dang tay ôm cô vào lòng, cúi đầu, thì thầm bên tai cô: “Giai Giai, anh đã nói với em rồi, anh thích em vì em nghe lời anh nhất. Tại sao em lại khônh nghe lời anh nữa?”
“Ứng Khâm…” Du Giai Giai hiểu rõ là mình phải thuận theo anh ta, nước mắt rơi, trông cô lúc này như bông hoa sũng nước mưa, ai nhìn cũng thấy đáng thương, chỉ có Lục Ứng Khâm là chẳng có biểu hiện gì.
“Giai Giai, sáu năm qua em đã ở bên cạnh anh, chưa bao giờ anh cảm thấy không thoải mái, hy vọng em sẽ vẫn như thế. Lần này đi, hãy suy nghĩ cho cẩn thận, đừng bắt anh phải cho em đi du lịch như thế này nữa.”
Nước mắt của Du Giai Giai vẫn lả chả rơi, cô cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Người đàn ông trước mắt cô thật sự là người đàn ông cô biết không? Không, anh ta lạ lẫm đến mức cô có cảm giác như mình không quen biết. Cô có hạn phúc không? Thật may là Lục Ứng Khâm vẫn có chút tình cảm với cô nên không tống cổ cô đi luôn.
Phụ nữ trong măt anh ta vẫn nhỏ bé và hèn mọn như vậy, nghe gì làm nấy giống như con rối, không thể có ý kiến riêng mình.
Cô oán hận nhưng không thể phản kháng,
Chỉ bởi anh ta là Lục Ứng Khâm.
Mà cô thì không thể rời xa anh ta.
Trình Đoan Ngọ đứng đợi ở nơi hẹn mà lòng nóng ran như có lửa đốt.
Cô cứ nhìn chăm chú từng chiếc xe đi lại trên đường nhưng vẫn chưa thấy chiếc xe nào đưa Đông Thiên của cô đến.
Du Giai Giai nói sẽ đến muộn một tiếng, nhưng đã hết gần hai tiếng rồi, cô cũng không dám gọi điện thúc giục cô ta, sợ cô ta thấy khó chịu mà thay đổi quyết định.
Mười phút trước, Du Đông gọi điện giục cô, giờ cũng chẳng thấy gọi nữa. cô gọi lại cũng không thấy anh nghe máy, bắt đầu cảm thấy có gì đó bất thường.
Hai bên đều gấp nhưng cô cũng không dám rời đi.
Sau ba tiếng đồng hồ chờ đợi, cuối cùng thì điện thoại của Trình Đoan Ngọ cũng đổ chuông, không phải Đông Thiên đến, cũng chẳng phải Du Đông gọi, cái mà cô nhận được là một tin rất xấu.
Trong điện thoại anh cô vô cùng gấp gáp, lo lắng: “Đoan Ngọ! không xong rồi! Du Đông bị người ta dẫn đi anh đợi hơn một tiếng đồng hồ rồi mà vẫn không thấy trở lại, e là đã xảy ra chuyện rồi!”
Trình Đoan Ngọ vẫn chưa hiểu chuyện gì, nhíu mày hỏi: “Anh, anh đừng cuống lên thế, nói rõ cho em nghe xem rốt cuộc chuyện gì!”
“Đoan Ngọ, em hãy bình tĩnh nhé! Du Đông bị cảnh sát bắt đi rồi. E rằng chúng ta không thể đi được, mà em đã đón được Đông Thiên chưa?”
Tay Trình Đoan Ngọ bỗng run lên, cô gần như không cầm chắc được điện thoại nữa, vì sợ hãi mà toàn thân run rẩy. “Anh, em vẫn chưa đón được Đông Thiên, Du Giai Giai vẫn chưa đến..”
“…”