Hồ Đồ
Chương 17 :
Ngày đăng: 23:54 20/04/20
“Cái gì?” Quan Nghĩa cầm điện thoại mà không dám tin vào tin tức mình vừa nghe được.
Nhưng người đàn ông ở đầu dây bên kia vẫn lần lượt báo cáo kết quả mà
anh ta điều tra được, anh ta không nhìn thấy sắc mặt Quan Nghĩa gần như
đã hoàn toàn biến đổi.
“Cô Trình hẳn sẽ đi cùng Du Đông, nhưng vé máy bay lại do Du tiểu thư
đặt. Người của Du Tiểu thư có đặt vé máy bay ở ba nơi khác nhau nhưng
lại cùng một thời điểm, một vé bay đến Nhật Bản, một vé đến Singapore và một vé đến Hồng Công, có lẽ đó chỉ là điểm trung chuyển, Tôi nghĩ ý đồ
của họ là muốn che mắt. Lục Ứng Khâm. Tôi cũng không rõ họ định đi đâu,
nếu đợi bọn họ làm xong thủ tục ở sân bay rồi mới kiểm tra thì e rằng sẽ rất khó tìm.”
“Biết rồi.” Quan Nghĩa tắt điện thoại, quay sang nhìn Lục Ứng Khâm, muốn nói gì nhưng lại thôi.
Lục Ứng Khâm đang thư thái nhăm mắt, khẽ nhíu mày hỏi: “Thế nào?”
Quan Nghĩ nghĩ một lúc rồi cẩn trọng trả lời: “Đại ca bảo em phải theo dõi Trình Đoan Ngọ, giờ đã có chút bất thường rồi…”
Lục Ứng Khâm vẫn không ngẩng đầu lên. “Nói!”
Quan Nghĩa thấy sợ hãi trước tâm trạng bất định của Lục Ứng Khâm nhưng
vẫn lấy hết can đảm nói: “Du tiểu thư… đặt vé máy bay cho Trình Đoan Ngọ và Du Đông, hình như là muôn cho bọn họ xuất ngoại..”
“Xuất ngoại?”
Lục Ứng Khâm vẫn nhắm mắt, chẳng có chút biểu cảm khác lạ, khóe môi cong lên, lạnh lùng nói: “Trình Đoan Ngọ và Du Đông muốn cao chạy xa bay à?”
Quan Nghĩa do dự hồi lâu rồi mới nói: “Nếu đoán không sau thì có cả Đông Thiên nữa…”
Lục Ứng Khâm liền trừng mắt, Quan Nghĩa bổng cảm thấy sống lưng lạnh
toát. Anh lạnh lùng “hừm” một tiếng rồi đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, mở
chốt cửa. Ánh nắng ấm áp từ bên ngoài chiếu vào, xua tan phần nào sự
lạnh lẽo bên trông căn phòng. Cơ thể đag căng ra của Quan Nghĩa cũng cảm nhận được chút ấm áp.
Rất lâu sau, Lục Ứng Khâm mới nói: “Giỏi lắm, từng đứa một, giỏi lắm!”
Anh ta không giận dữ, cũng chẳng quát mắng, nhưng trên người anh ta lại
toát ra vẻ lạnh lùng khiến Quan Nghĩa cảm thấy sợ hãi.
“Không!” Lục Ứng Khâm vẫn không nhúc nhích, nhẹ nhàng chạm vào ngón tay
bị chặt đứt của mình, chăm chú nhìn nó, giọng nói trở nên thâm trầm và
dữ tợn: “Tôi sẽ cho bọn họ phải đến cầu xin tôi.” Rồi anh ta cười lạnh
lùng. “Quan nghĩa, cậu là người hiểu rõ nhất, những kẻ phản bội tôi chưa bao giờ có kết cục tốt đẹp. Tôi đã tha thứu cho Du Đông một lần nhưng
tuyệt đối không có lần thứ hai.”
Trình Đoan Ngọ ngày
càng to gan, cô dám cả gan chạy trốn cùng Du Đông và Đông Thiên. Quan
Nghĩa cũng không biết là mình khâm phục sự can đảm đó hay khinh thường
cô vì không biết tự lượng sức mình. Còn cả Du Giai Giai nữa, một người
không tự lượng sức mình như cô, tại sao lại có thể phạm sai lầm nhỏ nhặt như vậy chứ?
bàn tay vô tình của Lục Ứng Khâm.
Cô suy sụp hoàn toàn, không biết mình có thể làm được gì nữa.
Mặc dù Du Đông không nói gì nhưng cô biết tất cả những chuyện này đều là do Lục Ứng Khâm gây ra.
Trước lúc rời đi, Du Đông còn dặn đi dặn lại: “Em đừng đi tìm Lục Ứng
Khâm, bất luận ai cầu xin thì anh ta cũng không tha mạng cho anh đâu!”
Nhưng cô không thể nào thờ ơ được, đặc biệt là khi Du Đông dặn dò: “Nhất định phải giúp anh chăm sóc Lạc Lạc thật tốt.”
Cũng là một người mẹ, đương nhiên cô hiểu rất rõ cảm giác vừa đau lòng vừa bất lực khi không thể ở bên cạnh bên mình.
Lần đầu tiên cô cảm thấy oán hận vì sự bất công của số phận.
Du Đông vô tội, tại sao ngay cả anh ấy mà anh ta cũng không tha? Tại
sao? Cô đã từng yêu Lục Ứng Khâm, cô là đứa đê hền, nếu bị báo ứng thì
tại sao không phải là cô? Tại sao lại liên lụy đến anh ấy? tại sao Lục
Ứng Khâm nhất định phải áp bức người khác? Lẽ nào.. lẽ nào thật sự cô
chết đi thì tất cả những tai họa này mới kết thúc?
Trình Đoan Ngọ rất bận, hận mình sao lại nhỏ bé và bất lực như vậy.
Bảy năm qua, cô chưa bao giờ xúc động như thế này, cũng chưa bao giờ thấy hận Lục Ứng Khâm đến vậy.
Trước đây, cô luôn muốn chạm vào trái tim anh ta, nhưng anh ta giống như củ hành tay, cô phải bóc từng lớp, từng lớp một. cứ mỗi lần bóc như
thếm cô lại chảy nước mắt. Và sau bao nhiêu nước mắt, đến lớp vỏ cuối
cùng cô đã phát hiện ra rằng, thì ra anh ta không hề có trái tim.
Cô nghĩ cả đời nay sẽ không gặp lại anh ta nữa, nhưng anh ta lại ép cô phải gặp.
Lần đầu tiên cô dám cả gan xông thẳng vào công ty của Lục Ứng Khâm, nhưng vì cô sức yếu nên bị bảo vệ chặn ngoài cửa.
Đợi hơn ba tiếng đồng hồ, Quan Nghĩa mới đủng định bước ra, dẫn cô lên trên.
Lúc ở trong thang máy, cảm giác nhục nhã, phẫn nộ đau đớn… trào dâng, cô như muốn phát điên.
Giờ cô không nghĩ được bất cứ thứ gì nữa, chỉ muốn nhanh chóng lên gặp Lục Ứng Khâm để cùng chết với anh ta.
Quan Nghĩa nãy giờ vẫn đứng ở một góc trong thang máy, không nói lời
nào, nhìn thấy vẻ hung hãn nơi đáy mắt cô, anh ta xoay người lại, thở
dài một tiếng, nhắc nhở: “Ông chủ hoàn toàn có thể không gặp cô, nhưng
anh ấy vẫn đồng ý gặp, cô đừng lãng phí cơ hội này.”
Câu nói đó của anh ta khiến Trình Đoan Ngọ càng tức giận, giọng nói cũng không tự chủ mà rất cao: “Quan Nghĩa! Anh có bị điên không thế? Tại sao anh lại muốn giúp một tên cầm thú như vậy chứ?! Tại sao cái tên cầm thú này lại tác oai tác quái, coi trời bằng vung như vậy? Tôi không tin!
Tôi không tin không có ai trị được anh ta!”
“Cô nghe tôi hay không thì tùy, tôi thì nhắc nhở cô một câu, với khả năng hiện nay của cô thì không thế đấu được anh ấy đâu.”