Hồ Đồ
Chương 18 :
Ngày đăng: 23:54 20/04/20
Trình Đoan Ngọ kiên định ngẩng cao đầu, ánh mắt nghiêm nghị Quan Nghĩa rồi nói: “Quan Nghĩa, tôi không sợ, không sợ anh ta một chút nào. Tôi chẳng có bất cứ thứ gì, tôi không sợ anh ta, tôi cũng không có ý định đấu với anh ta, tôi chỉ muốn đi thật xa, không phải anh ta ức hiếp người quá đáng sao?!”
Quan Nghĩa chau mày, ánh mắt phức tạp, “Đoan Ngọ cô thực sự không có bất cứ thứ gì sao? Tại sao tôi lại thấy cô có rất nhiều thứ nhỉ? Tại sao tôi thấy trên người cô toàn điểm yếu? Anh trai cô, con trai cô, lại còn Du Đông nữa, hãy nói cho tôi biết, cô có thể từ bỏ người nào?”
Câu hỏi này của Quan Nghĩa khiến Trình Đoan Ngọ cứng họng, không nói được gì. Cô trợn tròn mắt nhưng lại phát hiện minhg không thể phản bác. Đúng vậy, cô chẳng có bất cứ thứ gì, nhưng trên người cô toàn điểm yếu, điều này khiến Lục Ứng Khâm sỉ nhục cô hết lần này đến lần khác.
“Đoan Ngọ, cô đã từng nghĩ tới chưa? Tại sao ông chủ lại hết lần này đến lần khác áp bức cô? Anh ấy thực sự rảnh rỗi như vậy sao? Giờ đây anh ấy đã có mọi thứ rồi, đối với anh ấy, cô chẳng là gì cả.”
“Đúng, tôi chẳng là gì cả, tôi chỉ hi vọng anh ta có thể rộng lượng mà quên đi quá khứ. Điều này cũng không được sao?!”
Thấy Trình Đoan Ngọ ngày càng kích động, Quan Nghĩa muốn cho thang máy dừng lại. Trình Đoan Ngọ như thế này đối đầu với Lục Ứng Khâm thì chẳng phải là trứng chọi đá sao? Anh ta thực sự cảm thấy không nhẫn tâm.
Quan nghĩa nhìn cô, nói rõ ràng: “Đoan Ngọ, những chuyện quá khứ, cô quên rồi sao?”
“Tôi…quên rồi…”
Trình Đoan Ngọ bỗng ngạc nhiên khi chính mình nói ra câu hùng hồn như thế.
Quan Nghĩa nhìn thấy nét mặt đỏ ửng đóTại sao cô lại nhìn anh bằng ánh mắt đó?
Trước kia… trước kia cô luôn theo dõi danh ta bằng ánh mắt ngưỡng mộ, dường như cô yêu anh ta với tất cả sự ngưỡng mộ, còn giờ đây, cô đã thay đổi, cô thực sự thay đổi rồi.
Lục Ứng Khâm bỗng thấy không thể hiểu được cô nữa. cảm giác mất kiểm soát khiến anh ta khó chịu vô cùng.
“Bốp!” Lục Ứng Khâm không hề đề phòng nên lĩnh trọn cái tát đó.
“Cút!” Trình Đoan Ngọ nói với vẻ đầy căm hận. “Cút!!! Đừng có động vào tôi!”
Lục Ứng Khâm bấu chặt lấy bả vai của Trình Đoan Ngọ, giọng điệu châm chọc một cách gay gắt: “Không cho tôi chạm vào à? Không cho tôi chạm vào mà chỉ cho Du Đông chạm vào hả?” Anh ta hổ thẹn quá mà hóa tức giận: “Trình Đoan Ngọ, cô hận tôi? Tôi nói cho cô biết. cô hận tôi thì cô cũng phải thỏa hiệp với tôi! Cô không thể đấu nổi tôi đâu!”
“Hơ!” Trình Đoan Ngọ cười khinh bỉ. “Vẫn còn muốn tôi phải thỏa hiệp à? Lục Ứng Khâm, hoặc là giết tôi, hoặc là thả Du Đông. Tôi chẳng có bất ức thứ gì, cái mạng này nếu anh muốn lấy thì cứ lấy đi!”
“Cô nguyện chết vì Du Đông sao, Trình Đoan Ngọ”. lúc hỏi câu này, Lục Ứng Khâm cảm thấy hình như có một mũi dao vô tình đặt ngay cạnh tim mình, chỉ có chạm chẹn một chút tôi là máu me sẽ tuôn xối xả.
“Đúng! Tôi nguyện chết vì anh ấy! Tôi sẵn sàng làm bất cứ việc gì vì anh ấy!” Trình Đoan Ngọ mở to mắt, mặc dù sức đã kiệt nhưng cô vẫn cố dồn sức lực cuối cùng để nói ra điều này.
“Tốt lắm, tốt lắm!” Lục Ứng Khâm bỗng buông tay ngẩng mắt lên trời cười to.
Rõ ràng tiếng cười nghe sung sướng nhưng lại chứa sát khí khiến người nghe cảm thấy hoảng sợ. Rồi anh nhanh chóng thu tiếng cười, xoay người lại nói: “Trình Đoan Ngọ, không phải cô rất vĩ đại sao? Không phải cô sẵn sàng làm bất cứ thứ gì vì anh ta sao? Đơn giản thôi tranh thủ, lúc tôi vẫn còn đang có hứng thú với cơ thể nhơ nhuốc của cô, hãy ngủ với tôi, cho đến khi tôi thỏa mãn tôi sẽ that Du Đông.”
Trình Đoan Ngọ gần như không tin vào tại mình, Trước kia, lời lẽ của Lục Ứng Khâm có thô bỉ như thế nào thì cũng không bao giờ sỉ nhục cô đến mức như vậy, cô cắn chặt môi, nắm chặt tay. “Lục Ứng Khâm, anh thật sự khiến tôi cảm thấy buồn nôn!”
“Hơ!” Lục Ứng Khâm cười lạnh lùng. “Nếu đã như vậy thì chúng ta cũng chẳng có gì để nói nữa, mười năm sau cô có thể tiếp tục mối nhân duyên với anh ta rồi. Tôi Nghĩ mười năm cũng không quá lâu đâu nhỉ?”
“…”