Hồ Đồ
Chương 23 :
Ngày đăng: 23:54 20/04/20
Chỉ chưa đầy hai mươi tư tiếng không gặp mà dường như cô đã biến thành con người khác. Lục
Ứng Khâm ngạc nhiên trước sự thay đổi đột ngột này của cô. Anh ta nhìn
cô chằm chằm bình tĩnh hỏi: “Cô vừa nói gì?”
Sắc mặt tái nhợt của Trình Đoan Ngọ chẳng có chút biểu hiện. Đôi mắt vốn trong trẻo, luôn ánh lên sức ông ngày nào giờ đây chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng. Cô khẽ mở miệng, chậm rãi nói: “Tôi cần tiền, cần rất nhiều tiền. Lục Ứng Khâm, xin hãy đưa cho tôi tiền, anh muốn làm gì cũng được,”
Nói xong, cô im lặng rất lâu, dường như tự cảm thấy nhục nhã nhưng vẫn
cố nói thêm một câu: “Tôi đồng ý bán thân, chỉ cần anh đưa tiền cho tôi, anh muốn tôi bán thân thế nào cũng được.”
Tâm trạng phiền muộn của Lục Ứng Khâm vì từ “Bán thân” vừa rồi mà bị thiêu rụi hoàn toàn.
Mưa ngày càng nặng hạt, những hạt mưa lác đác rơi lên chiếc áo mỏng của
Trình Đoan Ngọ, Lục Ứng Khâm không biết làm thế nào mà cô đến được đây.
Người cô ướt sũng, chiếc áo mỏng manh dính sát vào người làm lộ ra những đường cong cơ thể trông cô càng nhỏ bé, gầy guộc không vết ngấn đỏ trên cổ trông chẳng hài hòa chút nào, dường như nó càng nổi bật trên làn da
trắng muốt của cô. Giờ đây, cô không còn đẹp chút nào. Trong đôi mắt
tròn tơ còn có chút máu, gầy đến mức không còn nhìn ra bộ dạng người
nữa, mái tóc rối bù bám chặt vào da đầu, bộn dạng yếu đuối đang run rẩy
đó của cô khiến Lục Ứng Khâm thấy không đành lòng.
“Tại sao?” Lục Ứng Khâm lạnh lùng nhìn Trình Đoan Ngọ mặc dù trong lòng
rất băn khoăn nhưng anh ta chỉ có thể thốt ra một câu: “Tại sao tôi phải đưa tiền cho cô?”
Trình Đoan Ngọ tròn mắt, đưa tay bám lấy áo Lục Ứng Khâm dường như cô
dùng toàn bộ sức lực của mình, năm ngón tay thon dài vò vạt áo của anh
ta đến biến dạng. Cô cảm thấy thật khó xử, cứ nghĩ rằng sẽ không bao giờ có tâm trạng như thế này nữa, vậy mà cô vẫn cảm thấy khó xử. Cô im lặng rất lâu rồi cắn răng nói: “Lục Ứng Khâm, tôi cầu xin anh!”
Cuối cùng thì Trình Đoan Ngọ cũng mở miệng cầu xin, dường như anh ta đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi.
Anh ta bỗng có cảm giác như thời gian và không gian đang quay ngược lại. Anh ta nhớ đến Trình Đoan Ngọ của bảy năm về trước. Cô mặc bộ đồng phục học sinh trắng thuần khiết, đôi mắt vốn tinh nghich, cao ngạo đỏ hoe vì khóc, cô đã mất tất cả, vậy mà vẫn ngốc nghếch dựa dẫm vào anh ta, cố
kéo tay anh ta, sợ hãi nói: “Ứng Khâm xin anh hãy tha cho nhà họ Trình
được không? Bố em mất rồi, chúng em chẳng còn gì nữa cả, tha cho nhà họ
Trình có được không? Em cầu xin anh…”
Lúc đó, trong lòng Lục Ứng Khâm chỉ có sự uất hận. Anh ta không nghĩ
ngợi gì, lạnh lùng hất tay Trình Đoan Ngọ ra: “Dựa vào cái gì chứ?”
Lúc ấy, đôi mắt của Trình Đoan Ngọ đong đầy nước mắt. Cô rất hay khóc,
nữa gì vậy? Trình Đoan Ngọ, đừng nghĩ rằng mình cao giá. Trong mắt tôi,
cô cũng chỉ là gái bao mà thôi, cô có tư cách gì mà yêu cầu này, yêu cầu nọ với tôi chứ?”
Nét mặt của Trình Đoan Ngọ chẳng chút biến đối, cô cố chấp đáp lại: “Xin anh tha cho những người vô tội vì tôi mà bị
liên lụy. Nếu muốn giày vò thì hãy giày vò mình tôi thôi.”
Lục
Ứng Khâm vô cùng tức giận nhưng biểu cảm trên mặt thì hoàn toàn ngược
lại, anh ta chỉ nhếch miệng cười rồi ghé sát vào người cô, vừa đen tối
vừa hạ lưu nói: “Cũng không phải là không được, còn phải xem biểu hiện
của cô lúc ở trên giường như thế nào đã.”
Hơi thở ấm áp của Lục
Ứng KHâm phả lên vành tai mẫn cảm của cô khiến toàn thân cô run lên, cô
nghiêng người tráng xa anh ta một chút. Hành động này khiến Lục Ứng Khâm rất thỏa mãn. Anh ta cười lớn, ánh mắt hiện rõ thích thú. Tâm trạng của anh ta bỗng trở nên tốt hơn, anh ta kéo keo chiếc áo khoác, tựa lưng
vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, chẳng để ý đến Trình Đoan Ngọ nữa.
Trình Đoan Ngọ cũng chẳng nói gì thêm, mệt mỏi cúi xuống.
Hóa ra Trình Lạc Minh nhận xét rất đúng về cô. Khi cô thiếu tiền thì cách
mà cô nghĩ được, cũng chỉ là cách này mà thôi, thậm chí cô còn thầm cảm
thấy may mắn vì cơ thể tàn tạ này của cô vẫn còn giá trị,
Đúng, không chỉ trong mắt Lục Ứng Khâm, giờ đây ngay chính cô cũng khinh thường mình.
Trình Đoan Ngọ cô coi thân thể mình là một món hàng để đổi lấy tiền. Cô chẳng khác gì gái bao. Cô cảm thấy ghê tởm chính mình.
Trong xe rất ấm áp, tài xế lái xê cũng rất vững vàng, Trình Đoan Ngọ nhìn ra
ngoài cửa sổ xe, Vừa đói vừa buồn ngủ nên có chút hoảng loạn, càng lúc
càng không tỉnh táo. Đúng lúc sắp không chống đỡ nổi cô nghe thấy giọng
nói rất nhỏ vang lên: “Trình Đoan Ngọ, cô rất hận tôi sao?”
Trình Đoan Ngọ chầm chậm quay đầu. Lục Ứng Khâm vẫn nhắm mắt, thái độ vẫn như lúc nãy, cô mơ hồ nghĩ mình bị ảo giác, vừa định quay đầu đi thì anh ta lại lên tiếng: “Cô nên hận tôi mơi phải, tôi hy vọng cô sẽ hận tôi,
nhưng Trình Đoan Ngọ, cô phải nhớ một điều rằng, trên đời này chỉ có tôi mới mang lại cho cô tất cả những gì cô muốn, nếu không phải là tôi cho
cô thì tôi sẽ khiến cô không có bất cứ thứ gì cả.”