Hồ Đồ

Chương 24 :

Ngày đăng: 23:54 20/04/20


Đả tự Webtruyen.comLục Ứng Khâm không nuốt lời, mặc dù chỉ đến bệnh viện có một lần nhưng nhờ

anh ta mà Trình Lạc Minh được điều trị tốt nhất. Dù vậy, Trình Lạc Minh

vẫn chưa có chút biến chuyển. Đã mấy ngày mấy đêm Trình Đoan Ngọ trực ở

bệnh viện, nhưng cái mà cô nhận được vẫn là những tờ giấy thông báo anh

cô vẫn ở trong tình trạng nguy kịch, cứ mỗi lần nhận được thông báo,

Trình Đoan Ngọ cảm thấy mệt mỏi rã rời, sức cùng lực kiệt.



Đến

ngày thứ mười bảy, Trình Lạc Minh cũng đã tỉnh táo lên nhiều, anh có thể mở được mắt, cổ họng bị cắm đủ các loại ống truyền nên không thể nói

được nhưng ít nhất cũng nghe thấy Trình Đoan Ngọ nói.



Cô không

dám chạm vào anh sợ làm anh bị đau, chỉ ngồi bên cạnh giường bệnh nói

thật nhỏ nhẹ: “Anh, nếu anh nghe thấy tiếng em nói thì chớp chớp mắt

nhé!”



Khóe môi TRình Lạc Minh khẽ run run những vẫn dè dặt chớp

mắt. Đã rất lâu rồi anh không ăn uống gì, chỉ dựa vào những bình dịch

truyền để duy trì sự sống. Trình Đoan Ngọ nhìn mà đau lòng, chỉ hận một

điề là không thể chịu khổ thay anh.



Trình Đoan Ngọ mím chặt môi,

cố kiềm chế không để tiếng khóc nức nở nơi cổ họng bật ra. Cô nhẹ nhàng

nói: “Anh, em xin lỗi, đều là tại em mà anh phải chịu khổ, nếu em đưa

anh đến bệnh viện sớm hơn, thì anh sẽ không phải khó chịu như thế này..”



Trình Lạc Minh rơm rớm nước mắt, cô mở tơ mắt, muốn nói điều gì đó nhưng không thể, môi cứ mấp máy.



Trình Đoan Ngọ thấy TRình Lạc Minh có vẻ xúc động liền nắm chặt tay anh, vỗ về: “Đừng cử động, đừng cử động!”



Trình Lạc Minh hít một hơi thật sâu, mệt mỏi chớp chớp mắt, rồi lại mở mắt thật to, nhìn lên trần nhà ánh mắt trống rỗng.



“Anh, em không nên làm anh tức giận, là em không tốt. Nhưng anh đừng vì tức

giận mà bỏ em cũng đừng nói những điều ngốc nghêch. Anh không phải là

gánh nặng của em, em rất cần rất cần anh, thật đâý!”



Nét mặt Trình Lạc Minh lộ rõ vẻ xúc động, mặc dù anh không nói được nhưng vẫn run rẩy chớp chớp mắt.



“Chết còn không sợ, sao lại sợ sống chứ?” Trình Đoan Ngọ nắm chặt tay Trình

Lạc Minh như muốn tiếp thêm sức mạnh cho anh. “Trước kia anh đã nói với

em như vậy, anh còn nhớ không? Anh nhắt định phải cố gắng lên, chữa khỏi bệnh rồi chúng ta sẽ chẳng cần bất cứ thứ gì nữa, chúng ta sẽ rời khỏi

nơi đây, sống thật tốt được không?”



Khóe mắt Trình Lạc Minh rưng

rưng anh chớp chớp mắt, nước măt liền trào ra. Trình Đoan Ngọ biết anh

đang đau đớn thế nào, nhưng ngoài việc động viên để anh có thể kiên trì

cô chẳng còn biết nói gì để an ủi anh. Cô thấy lòng chua xót vô cùng

nhưng không dám khóc, bởi lúc này Trình Lạc Minh đang cần cô mạnh mẽ để

làm chỗ dựa.



“Anh, anh nhất định không được bỏ em, nhất định

không được bỏ em đâu đấy.” Trình Đoan Ngọ như đang khẩn khoản van nài

anh. Tình trạng hiện giờ của Trình Lạc Minh, cô biết rất rõ, đã mấy ngày liền cô mất ngủ, mà cho dù có chớp mắt được một chút thì cũng lại tỉnh

giấc vì mơ thấy ác mộng.



Sáu năm trước Trình Thiên Đạt cũng đột

nhiên rời xa cô. Ông nói là ông “Đi giải quyết công việc.” rồi đi mãi

không về. Đêm hôm ấy, cô đang ngủ say thì bị TRình Lạc Minh gọi dậy, anh dẫn cô chạy trốn đến một ngôi làng nhỏ ở ngoại thành. Ngày hôm sau,
“Lại đây!”

Lục Ứng Khâm ra lệnh, Thực sự chính anh ta cũng không hiểu tại sao mình

lại mất tiền và tốn công tốn sức dây dưa với người phụ nữ này. Tuy anh

ta nói đó là bỏ tiền mà mua cô về để đùa giỡn nhưng đã rất lâu rồi anh

ta không chạm vào người cô. Giờ đây, cô gầy đến nổi chẳng ra hình người, xương vai lộ rõ, trông chẳng có sức sống, chẳng khác nào một cành củi

khô, đôi mắt vốn đã to của cô giờ lại càng to trên khuôn mặt hốc hác.

Nói cũng không khoa trương, nếu giờ vứt cô ra đường thì cũng đủ để dọa

cho người khác khiếp sợ.



ấy vậy mà Lục Ứng Khâm vẫn không nỡ

buông tay. Rõ ràng bên cạnh có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, thanh tú,

thuần khiết nhưng anh ta chỉ muốn Trình Đoan Ngọ. Anh cũng không thể lý

giải được sự cố chấp đó của mình. thậm chí, có những lúc anh ta còn cảm

thấy thất bại vì đã không lay chuyển được cô.



“Ngồi xuống!”



Trình Đoan Ngọ ngoan ngoãn nghe lời, ngồi đối diện anh ta. Lục Ứng Khâm cảm

thấy thái độ phục tùng đó của cô giống như đang giày vò anh vậy.



“Trình Đoan Ngọ, buổi sáng ngủ dậy, cô có soi gương không vậy?” Lục Ứng Khâm

chau mày, không muốn nói những lời khiến cô bị kích động nhưng anh ta

không nhịn được. “Mẹ kiếp. cô không thử nhìn cái bộ dạng như ma như quỷ

của cô à? Cô định dọa ai vậy? Tôi bỏ tiền ra để mua cái thứ hàng như cô

à? Mẹ kiếp, cô không soi gương sao? Cô thấy mình đáng giá không?!”



Mắt Trình Đoan Ngọ chẳng hề cử động, cúi đầu thật thấp. Lục Ứng Khâm lại

càng tức giận, quát lớn: “Tôi đang nói chuyện với cô đấy! Ngẩng lên!”



Tiếng quát lỡn đó khiến Trình Đoan Ngọ thấy sợ, rồi cô thản nhiên ngẩng lên,

nhìn Lục Ứng Khâm chằm chằm. Đôi mắt trông rỗng đó vẫn đẹp lại thường,

Lục Ứng Khâm chỉ liếc nhìn một cái mà cảm thấy như bị hút vào đó.



Anh ta cố kìm nén cơn tức giận, chau mày, trịnh trọng hỏi: “Trình Đoan Ngọ! Nói xem, có phải cô nghĩ rằng chết là hết không?”



Trình Đoan Ngọ nãy giờ vẫn im lặng, nghe thấy câu hỏi này của Lục Ứng Khâm

mới có phản ứng. Hàng mi thoáng run rẩy, hồi lâu sau cô mới khẽ nói:

“Đúng.”



Lục Ứng Khâm chấn động trước câu trả lời đó của cô. Anh

ta cũng chỉ là giận quá nên mới hỏi như vậy, không ngờ, câu đầu tiên mà

cô nói ra lại là cô muốn chết, chết là hết.



“Cô đừng có mơ!” Lục

Ứng Khâm dường như phản ứng theo bản năng. “Tôi bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua một cái xác không hồn sao? Trình Đoan Ngọ, mẹ kiếp, cô đừng có

mơ!”



Trình Đoan Ngọ chớp chớp mắt bình tĩnh nhìn anh ta. “Lục Ứng Khâm, tôi muốn biết làm thế nào tôi mới trả hết nợ cho anh. Một đêm anh có thể trả bao nhiêu? Bao nhiêu đêm mới có thể trả hết?”



Lục Ứng Khâm kích động đến trợn tròn mắt, nhìn Trình Đoan Ngọ với anh mắt không thể tin được, “Trả hết? mẹ kiếp, cô nghĩ cô là ai chứ? Muốn tính toán

à? Cô có tư cách gì chứ?”



Anh mắt của cô dần trở nên u ám. Cô tỏ

ra bình thản trước câu nói đả kích đó của Lục Ứng Khâm, cất tiếng: “vậy

có phải chỉ cần tôi còn sống thì chẳng bao giờ có thể trả hết nọ đúng

không?” Trình Đoan Ngọ nắm chặt tay nới, nói rất rõ ràng: “Lục Ứng Khâm, nếu tôi chết rồi thì coi như món nợ này sẽ xóa hết, phải không?”