Hồ Đồ
Chương 25 :
Ngày đăng: 23:54 20/04/20
Lục Ứng Khâm cứng
họng, nhìn Trình Đoan Ngọ không chớp mắt, hy vọng có thể nhìn thấy chút
biểu cảm trên khuôn mặt cô. Anh ta nghĩ, chắc cô giận quá nên mới nói
như vậy. Nhưng không phỉa, nét mặt cô không hề thay đổi, ánh mắt vẫn rất bình tĩnh.
Lục Ứng Khâm muốn bóp chết cô ngay lập tức nhưng anh ta lại không thể ra tay. Hồi lâu sau, nhịp thở của anh ta mới bình thường trở lại, anh ta
bình tĩnh nói: “Trình Đoan Ngọ, cô nghĩ rằng giữa chúng ta thực sự có
thể “Xóa hết nợ” sao?”
Trình Đoan Ngọ còn bình tĩnh hơn anh ta, bộ dạng của anh ta phản chiếu rõ ràng trong đôi mắt cô.
Lục Ứng Khâm nhìn cô mà cảm thấy có chút hoang mang.
Cô nói: “Trên đời này, người mà tôi không muốn mắc nợ nhất chính là anh, mắc nợ anh, tôi cảm tháy thật ghê tởm.” cô mỉm cười, nụ cười ấy chứa
đựng rất nhiều ý nghĩa sâu xa. “Cảm ơn anh đã ban cho tôi một cuộc sống
như thế này giờ đây tôi chẳng còn bất cứ thứ gì, anh có cảm thấy vui vẻ
không? Bố tôi, anh tôi đều đã ra đi, anh có thấy vui không? Hơ, không
phải là anh mướn tôi sống như vậy sao?”
Lúc cô ngẩng lên lần nữa, khóe mắt đã ngân ngấn nước. “Lục Ứng Khâm, tôi thấy hối hận lắm, tôi rất hối hận vì đã quen biết anh.”
Lục Ứng Khâm nhíu mày nhìn Trình Đoan Ngọ với ánh mắt càng ngày càng
nguy hiểm và lạnh lùng khiến người khác phải rùng mình sợ hãi, anh ta
cười lạnh lừng. “Vậy sao? Trình Đoan Ngọ, cô thấy ghê tởm? Vậy thì tôi
nói cho cô biết nhe, cô sẽ còn thấy ghê tởm hơn đấy!” Anh ta đứng lên,
túm lấy chiếc áo khoác, giữ mạnh một cái, kéo theo một luồng gió lạnh ập tới. “cô cứ thử chết xem, tôi nói cho cô biết, tôi sẽ đối xử tốt với
cô! Chỉ cần cô đi chết thì tôi sẽ chôn Du Đông cùng với cô, còn cả con
gái của anh ta nữa. À! đúng rồi!...” Dường như anh ta bỗng nhớ ra điều
gì đó, nở nụ cười quỷ quái, tựa như con quỷ khát máu, quay lại, lạnh
lùng nói với cô. “Còn cả ông bố vợ của anh ta nữa. Nhiều người như vậy
chôn cùng cô, Trình Đoan Ngọ, cô thấy thế nào?” Cơn tức giận của Lục Ứng Khâm hoàn toàn biến mất, anh ta trở về trạng thái bình thường, lại nhìn cô với ánh mắt ôn hòa.
“…” Trình Đoan Ngọ cắn chặt môi. Cô chưa bao giờ nhìn ai với ánh mắt thù hận như vậy. Cô nhìn thẳng vào mắt Lục Ứng Khâm, ánh mắt lạnh băng
nhưng không nói câu gì. Lục Ứng Khâm đứng đó một lúc rồi chẳng thềm để ý đến cô nữa, đứng dậy rời đi.
Lúc anh ta mở cửa, định bước đi,
Nói: “Lục Ứng Khâm, ngoài việc uy hiếp tôi, anh còn biết làm gì?”
Lục Ứng Khâm trả lời cô bằng tiếng đóng cửa thật mạnh.
Lục Ứng Khâm vô cùng tức giận, người như muốn nổ tung. Có những Lúc, anh ta thực sự sợ rằng mình không thể kiềm chế mà giết chết người phụ nữ
đó. Nhưng nghĩ lại, anh ta luôn có cảm giác không nỡ làm điều ấy. Anh ta luôn bị tâm trạng mâu thuẫn đó giày vò.
Từ lúc anh ta bước lên xe, tài xế không dám nói với anh ta câu nào. Toàn thân anh ta bao giờ đây chỉ toát lên vẻ lạnh lùng như băng đá khiến ai
nhìn cũng phải run sợ, tiếp xúc với anh ta lúc này thì phải hết sức cẩn
thận.
Anh ta bước bên giường hút thuốc mà lòng nặng trĩu. Khói thuốc cũng làm
giảm bớt. Anh ta vén tầm rèm của sổ, tất cả khung cảnh ngoài của đuề thu vào trong đáy mắt. Ngồi biệt thự này cũng là tài sản của Trình Thiên
Đạt. Trước kia, Trình Đoan Ngọ cũng đã ở đây.
Những cảnh tượng cứ lùi dần về phía sau cửa sổ xe ngày càng trở nên quen thuộc. Trình Đoan Ngọ không còn cảm thấy yên lòng nữa, hơi thở của cô
càng lúc càng gấp, tim đập mạnh, cô hốt hoảng quay lại, nắm chặt áo Lục
Ứng Khâm.
“Anh định đưa tôi đi đâu vậy? Anh định đưa tôi đi đâu?!”
Lục Ứng Khâm lạnh lùng ngồi đó, chậm rãi hất tay cô ra, nói rõ ràng:
“Ngồi im, không phải là cô muốn chết sao? Đi đến chỗ này xong , nhát
định tôi sẽ chô cô được toại nguyện.”
Cô cảm thấy vô cùng thất vọng, cắn chặt môi, phản đối dữ dội: “Tôi không đi! Tôi không đi! Tôi không đi!” Cô kéo mạnh tay nắm cửa xe như đang
phát điên. “Rắc” một tiếng nắm cửa xe rơi xuống.
Đến lúc này thì Lục Ứng Khâm thực sự nổi giận. Anh ta nắm chặt hai cánh
tay của Trình Đoan Ngọ, nghiên răng nghiến lợi gầm lên: “Cô không muốn
sao? Trình Đoan Ngọ! không phải là cô có bản lĩnh sao? Không phải là cô
muốn chống đối tôi sao? Tiếp tục đi! Sao lại lùi bước thế?”
Trình Đoan Ngọ như bỏ ngoài tai những chất vấn độc địa đó, sống chết đạp mạnh của xe. “Thả tôi ra! Tôi không đi, Lục Ứng Khâm, anh là tên khốn
nạn thả tôi ra!”
“…”
Cô có vùng vẫy thế nào đi nữa thì xe của anh vẫn cứ tiến về phía ngôi
biệt thự ở ngoại thành. Những cảnh tượng quen thuộc dần hiện ra trước
mặt khiên Trình Đoan Ngọ không vùng vẫy nữa. Cô chỉ cảm thấy mọi vật
nhòa đi. Những ký ức ngày xưa ùn ùn kéo về tựa như một đoàn kỵ binh đang ầm ầm tấn công khiến cô phải quay cuồng. Cảnh vật trước mắt cũng vì thế mà quay cuồng, cô lo lắng, sợ hãi đến mức không thở nổi.
Lục Ứng Khâm giữ chặt tay cô, lôi cô đi vào trong căn biệt thự. Anh ta
đạp mạnh cửa phòng. Cửa phòng đập vào tường “rầm” một tiếng, vang vọng
khắp căn nhà. Anh ra quăng mạnh mười cô vào trong. Trình Đoan Ngọ loạng
choạng ngã xuống sàn nhà.
“Trình Đoan Ngọ! không phải cô rất tàn nhẫn sao? Cô có bản lĩnh thì cô chết đi! Chết đi!”
Lục Ứng Khâm nói hết câu, Trình Đoan Ngọ cố chống tay để đứng lên. Cô
chưa kịp đứng dậy thì bỗng bàn tay nhỏ xinh ấm áp đã đớ lấy cô. Sự ấm áp như lan đến tận trái tim cô. Chỉ khoảnh khắc đó thôi, bức tường kiên cố tưởng chừng không thể nào phá nổi mà chính cô đã dựng lên bỗng sụp đổ
hoàn toàn.
“Mẹ…” Giọng nói của một đứa trẻ vang lên, nức nở vì xúc động.
Trình Đoan Ngọ ngẩng đầu, khuôn mặt thấm đẫm nước mắt của Đông Thiên in sâu trong đáy mắt cô.
“Mẹ, sai mẹ để con đợi lâu vậy mà không đến đón con về?”
Mắt cô cũng ngân ngấn nước, lòng đau xót vô cùng. Trái tim vốn đã có
hàng ngàn hàng vạn vết thương của cô giờ đây như vỡ thành trăm mảnh.
“Mẹ..mẹ…Tại sao mẹ không cần con nữa… Tại sao không đến đón con về nhà…”