Hồ Đồ
Chương 26 :
Ngày đăng: 23:54 20/04/20
Trình Đoan Ngọ cố kìm nén nhưng cuối cùng cô không thể chịu đựng được nữa. Cậu chất vấn của
Đông Thiên giống như vô số bàn tay tóm chặt lấy trái tim khiến cô có cảm giác nghẹt thở.
Cô cứ nghĩ rằng mình dù tàn nhẫn. Trong thời gian lâu như vậy, cô đã cố
không nghĩ đến, cũng không hỏi han gì, cố kiềm chế bản thân để có thế
yên lòng từ bỏ tất cả.
Cô cứ nghĩ mình dù tàn nhẫn. Trong thời gian bao lâu như vậy, cô đã cố
gắng che mắt mình để trở nên lạnh lùng và vô tình nhưng rốt cuộ cô vẫn
không làm được. Khi Lục Ứng Khâm đưa cô đến gần nơi này, đưa cố đến gần
đứa con của cô thì cô không thể thản nhiên được nữa.
Cô tự trách mình. Ý thức về trách nhiệm đang dâng trào mạnh mẽ trong cô. Những cảm xúc hỗn độn đó khiến cô như muốn phát điên.
Cô không muốn có bất cứ vướng bận nào nữa, cô thực sự muốn chết để kết
thúc tất cả, vì vậy cô mới cố sống cố chết phản kháng, cô không muốn
phơi bày trái tim mềm yếu của mình, nhưng Lục Ứng Khâm không cho cô cơ
hội đó.
Nước mắt không kìm nén được cứ thế rơi. Cô gần như phát điên. Nổi nhớ
mong điên cuồng đã khống chế toàn bộ ý thức của cô. Cô run rẩy dò dẫm,
kéo Đông Thiên vào lòng.
Cô ép sát lên mặt Đông Thiên. Làn da mềm mại của cậu bất lực giải thích.
“Mẹ…” Đông Thiên tủi thân rúc vào lòng cô, những ngón tay trắng ngần của cậu bé ôm chặt cổ cô. Cậu bé áo mạnh vào má Trình Đoan Ngọ, nói: “Mẹ,
mẹ đừng bỏ con nhé, sua này con sẽ nghe lời mẹ, mẹ đừng bỏ con, có được
không?”
Trái tim Trình Đoan Ngọ như tan vớ thành từng mảnh, cô không biết nên
đáp lại lời khẩn cầu đó của cậu bé như thế nào. Lòng cô đau xót đến mức
mệt bên não như tê dại. Cô ôm chặt Đông Thiên, khóc đến mức khản cả
tiếng.
Từ khi Đông Thiên được sinh ra, đây là lần đầu tiên hai mẹ con họ xa
cách nhau lâu như vậy. Trình Đoan Ngọ từng nói, nếu không có thằng bé
thì không biết cô có thể chịu đựng được những khó khăn, gian khổ suốt
thời gian qua như thế nào. Đông Thiên đã cùng cô trải qua biết bao khổ
cực. Có những thời điểm rất khó khăn, Trình Đoan Ngọ còn không thể mua
nổi những thứu dù chỉ hơi đắt một chút, hằng ngày chỉ có thể naais cho
cậu bé bát canh trưng. Cô cho trứng gà vào bát men nhỏ, đánh đều lên rồi cho thêm ít nước, sau đó cho vào nồi hầm cùng ít gạo, đun kĩ rồi cho
thêm một chút dầu thơm, đây chính là bữa ăn thêm của Đông Thiên. Lúc
đói, chỉ cần ngửi thấy mùi thơm này thôi là cậu bé đã cảm thấy rất thỏa
mãn, bát canh trứng đó chẳng khác nào một món cao lương mỹ vị.
Đông Thiên là đứa trẻ rất biết điều khiển người ta phải thương xót. Chưa bao giờ cậu bế phàn nàn với cô điều gì. Có những lúc cậu bướng bỉnh
khiến cô tức giận đến mức phải đánh. Cậu bé rất quật cường, bị đánh
nhưng nhất định không khóc, cứ căn răng chịu đựng, cái bộ dnag đó cũng
chẳng biết giống ai.
Cậu bé chẳng bao giờ thù ai. Trình Đoan Ngọ đánh cậu nhưng chỉ cần qua
“Cô không được phép quyết định.”
“Lục Ứng Khâm, tại sao anh nhất định phải bắt tôi cùng Du Giai Giai cùng
sống ở đây, mọi người đều cảm thấy khó chịu, có nhất thiết như vậy
không?”
Lục Ứng Khâm mím chặt môi nhưng khóe miệng vẫn hiện rõ ý
cười, trong đáy mắt như trào dâng những cơn sóng ngầm. “Sau này sẽ chỉ
có thằng bé và cô sống ở đây thôi.”
“Không!” Trình Đoan Ngọ từ
chối thẳng thừng. Cô cũng không biết tại sao mình lại cứ như vậy, cứ
nghĩ đến việc Du Giai Giai đã đứng ở đây là cô lại không thể chịu được,
toàn thân nổi da gà. Cô rất khó chịu, cô không thể nào tỏ ra là không có chuyện gì được.
“Tại sao?”
“Ghê tởm!”
Bộ dạng từ
chối thẳng thừng đó của cô khiến nụ cười của Lục Ứng Khâm hoàn toàn tan
biến. Ánh mắt anh ta dần trở nên trầm lặng. “Trình Đoan Ngọ, cô nhất
định phải dùng thái độ đó sao?”
“Đúng.” Trình Đoan Ngọ kiên định trả lời. “Đối diện với loại người như anh, tôi chẳng thể nghĩ ra thái độ nào thích hợp hơn.”
“Hơ…” Ánh mắt Lục Ứng Khâm dần trở nên thâm trầm. Anh ta nheo mắt, trầm giọng nói: “Được lắm, Trình Đoan Ngọ, càng ngày cô càng ăn nói sắc sảo…” Anh
ta còn châm chọc. “Trước kia, chẳng phải cô vẫn còn cãi bướng là muốn
chết, chết là hết sao? Trình Đoan Ngọ, xem ra cô cũng chưa sẵn sàng chút nào.”
“Đây không phải là điều anh muốn sao? Anh không muốn tôi để tôi chết, tôi chết rồi thì anh chẳng có thứ gì để đùa giỡn nữa.”
Sắc mặt Lục Ứng Khâm lập tức biến đổi, anh ta im lặng hồi lâu, chỉ đăm
chiêu nhìn cô, ánh mắt sắc nhọn đó khiến Trình Đoan Ngọ chẳng biết né
tránh đi đâu. Bầu không khí ngày càng đáng sợ, cô lo lắng lùi về phía bệ cửa sổ.
Đột nhiên, khuôn mặt cau có của anh ta thả lỏng. Anh ta
khẽ nhếch miệng cười ,ánh mắt gian tà, như con mèo vừa bắt được chuột,
thò móng vuốt ra để đùa nghich với con mồi tội nghiệp đó.
Anh ta
dàn tiến sát Trình Đoan Ngọ, ánh mắt hài hước, “Trình Đoan Ngọ, cô thử
đoán xem, tại sao tôi không muốn cho cô chết? Có lẽ nào tôi không nỡ để
cô chết?” Anh ta làm ra vẻ thần bí, ghé sát tai cô, nói: “Trình Đoan
Ngọ, cô có bao giờ nghĩ đến khả năng tồi tệ nhất không? Tôi yêu cô mất
rồi.”
“…”