Hồ Đồ
Chương 27 :
Ngày đăng: 23:54 20/04/20
Lục Ứng Khâm nhướn
lông mày vẻ dửng dưng, khóe miệng hiện lên ý cười, hả hê nhìn vẻ mặt
lúng túng của Trình Đoan Ngọ. Anh ta cũng chẳng hiểu tại sao mình đột
nhiên nói ra câu đó. Thực ra, sau khi nói câu đó, anh ta có cảm giác mãn nguyện đến kỳ lạ. Anh ta thích nhìn bộ dáng cứng miệng, không nói được
gì như thế này của Trình Đoan Ngọ, đôi mắt lấp lánh ấy tròn xoe ngạc
nhiên, lúc này trông cô giống một cô gái từ trên trời rơi xuống vậy.
Anh ta tiếp tục ác ý nói: “Trình Đoan Ngọ, cô phải biết rằng, nếu tôi
yêu cô thì tuyệt đối sẽ không để cô rời khỏi tôi cho dù có chết thì cô
cũng sẽ chết trước mặt tôi, điều đó so với việc cô ghét tôi còn đáng sợ
hơn nhiều.” Ánh mắt thản nhiên và khuôn mặt bình tĩnh của anh ta khiến
người khác không thể nào đoán được anh ta có ý đồ gì,
Cuối cùng, anh ta cười nhạt rồi nói chậm rãi và rõ ràng. “Trình Đoan Ngọ, cô có sợ không?”
Anh ta chớp chớp mắt, không hiểu tại sao mình lại hỏi Trình Đoan Ngọ một câu mang tính giả thiết như vậy rồi đợi câu trả lời của cô. Thực tế,
anh ta biết rõ, câu trả lời lúc này của Trình Đoan Ngọ chỉ khiến anh ta
tức giận mà thôi, nhưng anh ta vẫn muốn nghe cô nói.
Dường như đã rất lâu rồi anh ta không có cảm giác này. Điều này sẽ khiến anh ta có cảm giác khao khát một người phụ nữ.
Anh ta không thích cảm giác bị khống chế nhưng không tự chủ được, dửng
dưng liếc nhìn cô, khuôn mặt trắng trẻo và xinh đẹp của cô như có ma lực khiến anh ta rất khó kiềm chế.
Trình Đoan Ngọ hơi nhíu mày, ngạc nhiên nhìn Lục Ứng Khâm chằm chằm tựa như chưa từng quen biết.
Anh ta hỏi: “Trình Đoan Ngọ, cô có sợ không?”
Cô chẳng biết nên trả lời như thế nào. Cô bất giác nhớ lại rất nhiều
chuyện đã qua. Giờ đây, khi bình tĩnh nghĩ lại, cô không hiểu sao tình
yêu cô đành cho anh ta lại mãnh liệt như vậy, bỏi vì cô yêu anh ta cho
nên anh ta chỉ có thể là của cô, chẳng cần thiết anh ta có muốn hay
không.
Khi ấy, cô không hề nghĩ, liệu anh ta có muốn tình yêu của cô hay không? Anh ta có sợ phải thừa nhận những nghi ngờ, chất vẫn đó vì cô không?
Trình Đoan Ngọ bỗng nghĩ có lẽ trên đời này, mọi việc đều có nhân quả.
Cho dù quỹ đạo thời gian và không gian có biến đổi thế nào đi nữa thì
sợi dây rối ren giữa hai người họ chẳng thể nào chắt đứt được, nó sẽ mãi tồn tại.
Cô khẽ nhắm mắt, mệt mỏi nói: “Lục Ứng Khâm, đủ rồi!” Anh ta có thể giễu cợt cô, giày vò cô nhưng nhất định không được động đến từ “yêu”.
Cô cảm thấy buồn nôn, cô đã không còn tin vào từ này nữa rồi.
“Giữa chúng ta mà cũng có thể nói đến chuyện có yêu không, có sợ không
à? Anh không thấy buồn nôn sao?” giọng Trình Đoan Ngọ vẫn lạnh như băng, nhưng bàn tay lại nắm rất chặt, cô cố kiềm chế cảm xúc, không muốn bị
mất kiểm soát. Khoảng cách giữa cô và Lục Ứng Khâm ngày càng trở nên xa
cách, chẳng có sự lựa chọn nào khác. ( Lê*Quý*Đôn)
chẳng để ý Đông Thiên đã đứng bên cạnh cô từ rất lâu.
“Mẹ…” Đông
Thiên gãi gãi tai, kéo kéo áo cô. Trình Đoan Ngọ giật mình, sợ Đông
Thiên nghe thấy từ “con hoang” mà hai người phụ nữ vừa rồi nhắc đến.
Từ bé đến giờ, Đông Thiên luôn bị gắn với cái danh “Con hoang”. Lúc hai mẹ con cô còn sống ở khu nhà dột nát đang chờ phá dỡ, tiếng xấu của hai mẹ con truyền từ khu nhà, đó luôn là chủ đề mà mọi người bình luận những
lúc rảnh rỗi. Nhiều lúc bọn trẻ vô tư, chưa biết nghĩ nghe thấy vậy cũng nói theo. Trình Đoan Ngọ bỏ qua cho xong chuyện nhưng Đông Thiên còn
nhỏ, nó thường bị bọn trẻ trong xóm chế giễu, trêu chọc đến phát khóc.
Thực sự nó là một đứa trẻ rất nhạy cảm. cũng vì thường xuyên bị gọi là con
hoang nên nó càng nhạy cảm hơn, chẳng bao giờ nó hỏi đến từ “Bố”, không
hề tò mò bố nó là ai, điều đó khiến Trình Đoan Ngọ lo lắng.
Lúc
này, Đông Thiên cứ nhìn cô vẻ chẳng hề để ý đến câu nói của hai người
phụ nữ kia, nhưng trong đáy mắt vẫn hiện rõ sự tổn thương. Trình Đoan
Ngọ nhìn mà thấy đau lòng, nhưng không biểu lộ ra ngoài, cô trầm mặc dắt tay cậu đi ra.
Chưa kịp mở cửa đã nhìn thấy Lục Ứng Khâm bước
vào từ lúc nào. Anh ta cũng im lặng đứng đó, khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị, nhìn Trình Đoan Ngọ chằm chằm.
“Tại sao không giải thích?” Anh ta lạnh lùng hỏi.
“Giải thích cái gì?”
Lục Ứng Khâm vẫn tỏ ra lạnh lùng: “Con trai của tôi, sao lại để người khác tùy tiện bàn tán chứ?”
Trình Đoan Ngọ cười giễu cợt, nắm chặt bàn tay ấm áp của Đông Thiên, nói: “Nó đã bị người ta bàn tán sáu năm rồi, anh ở đâu chứ? Giờ lại đứng đó mà
tỏ ra uy phong, có phải là hơi muộn rồi không?”
Lục Ứng Khâm nhíu chặt lông mày, Trình Đoan Ngọ cảm nhận rõ anh ta đang nổi giận.
“Cô làm mẹ như thế à? Cứ để người khác tùy ý gọi nó là con hoang à?”
Trình Đoan Ngọ đã vô tình làm tổn thương đến cậu bé nhưng vẫn buột miệng nói: “Lẽ nào nó không phải là con hoang? Lẽ nào nó không phải là do một mình tôi sinh ra sao? Lẽ nào nó được sinh ta trong sự chúc phúc của tất cả
mọi người sao?”
“Trình Đoan Ngọ!” Lục Ứng Khâm nghiến răng nói,
nhưng không thể nổi giận giữa chốn đông người được. (Lê quý Đôn diễn đàn ngôn tình lớn nhất VN)
Trước thái độ phẫn nộ của Lục Ứng Khâm,
Trình Đoan Ngọ vẫn bình tĩnh. Cô đau đớn quay lại nhìn Đông Thiên, chậm
rãi nói: “Lục Ứng Khâm, anh biết không? Thằng bé này đã sáu năm rồi
không biết bố nó là ai, tôi cũng chưa bao giờ nói cho nó biết. Không
phải tôi không biết nói như thế nào, mà là tôi không muốn mang lại hy
vọng cho nó…” Giọng Trình Đoan Ngọ bắt đầu nấc nghẹn, run run: “Bởi vậy
tôi biết, không có hy vọng thì sẽ không cảm thấy thất vọng.”