Hồ Đồ

Chương 28 :

Ngày đăng: 23:54 20/04/20


Lục Ứng Khâm nhìn nét mặt dần trở nên lạnh lùng của Trình Đoan Ngọ mà cảm thấy khó thở. Câu

nói tuyệt vọng đó của cô sao khó nghe đến vậy? Anh ta đã nghe rất nhiều

giọng điệu của Trình Đoan Ngọ nhưng chưa bao giờ cảm thấy bi thương như

thế này. Lúc cô nói câu đó, cảm giác vừa đau đớn lại vừa chân thành, tựa như đáy lòng cô bắt đầu mục nát, Lục Ứng Khâm cảm thấy trái tim mình

cũng bị dè nặng.



Ánh mắt anh ta dần trở nên u ám, kỳ thực, anh ta cũng không muốn nổi

giận với Trình Đoan Ngọ. Thực ra, thấy hai mẹ con cô ra ngoài lâu quá mà chưa quay lại, anh ta không yên tâm nên mới đi tìm, không ngờ gặp cảnh

tượng này.



Anh ta cứ đứng ở khoảng cách không xa, không gần đó, để quan sát Trình

Đoan Ngọ. Những lời bàn tán của họ khó nghe như vậy nhưng biểu hiện của

Trình Đoan Ngọ chẳng có gì thay đổi, giống như đã quá quen với việc đó

rồi. Lúc đó, anh ta rất muốn đi đến để hỏi cô: Những năm qua, rốt cuộc

cô đã sống như thế nào?



Rốt cuộc một cuộc sống như thế nào mới khiến Trình Đoan Ngọ lột xác thành một người hoàn toàn khác như thế này?



Anh ta siết chặt tay, chưa kịp bước đến thì cậu bé đã từ trong nhà vệ

sinh bước ra, đi đến bên cạnh Trình Đoan Ngọ, nhưng cô không hề phát

hiện ra. Cậu bé cũng giống như cô, rất bình tĩnh đối diện với những lời

bàn tán của người khác.



Anh ta cảm thấy tức giận, nhưng không phải vì Trình Đoan Ngọ không biết phản ứng mà là vì… chỉ có mình anh ta đang tức giận.



Nhìn ánh mắt vừa mệt mỏi vừa ương ngạnh đó của Trình Đoan Ngọ, Lục Ứng

Khâm cũng cảm thấy đau lòng, cảm xúc bất chợt đó khiến anh ta bối rối.

Anh ta trầm mặc nhìn cô rất lâu mà chẳng nói lời nào.



Trình Đoan Ngọ nói ra được những lời ấp ủ trong lòng từ lâu, cảm thấy

như được giải thoát khỏi sự trói buộc của ký ức. Cô hít một hơi thật sâu rồi nhìn vào đôi mắt của Lục Ứng Khâm. Ánh mắt anh ta rất phức tạp. Đôi mắt ấy bốn đã sâu rồi giờ càng trở nên thâm trầm. Hai người im lặng

nhìn nhau rồi cùng nhìn sang phía khác.



Trình Đoan Ngọ cúi xuống chỉnh lại quần áo cho Đông Thiên. Cô nhìn con

nhưng lại nói với Lục Ứng Khâm, ngữ điệu chậm rãi: “Người như tôi thì

làm gì có khả năng ngăn người khác bàn tán về nó chứ, vì thế nó buộc

phải học được cách kiên cường hơn những đưa trẻ khác.”



“…”



Đó là lần duy nhất Trình Đoan Ngọ thắng thế, Lục Ứng Khân không nói được câu nào. Anh ta lặng im nghe cô nói rồi lặng im đưa họ đi.



Trở về phòng ăn, họ tiếp tục dùng bữa cùng cô giáo của Đông Thiên. Sau

khoảng một tiếng thì bữa ăn kết thúc, lái xe của Lục Ứng Khâm đưa cô


Trình Đoan Ngọ cũng chẳng hơi đâu mà đấu khẩu với anh ta, cô vẫn lạnh

lùng liếc nhìn rồi ngoan ngoãn cúi đầu. “Vậy thì ông chủ Lục ăn ngon

miệng nhé, tôi lên trước.”



“Đứng lại!” Lục Ứng Khâm tức giận đứng bật dậy. Anh ta nhìn cô chằm

chằm, chú ý đến từng thay đổi trên nét mặt của cô, nhưng tiếc rằng, nét

mặt cô vẫn như vậy, từ đầu đến chân vẫn… lạnh lùng như thế.

diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn



Người phụ nữ này thực sự không còn chút tình cảm nào với anh ta. Trước

kia, bởi vì anh ta quá lạnh lùng với cô nên chỉ cần một chút ơn huệ của

anh cũng khiến cô nhớ mãi không quên. Còn giờ đây, nhìn ánh mắt lạnh

lùng, vô hồn của cô, anh ta chỉ cảm thấy lồng ngực mình thật ngột ngạt,

khó thở.



“Trình Đoan Ngọ, cô hãy nhớ lấy cho tôi! Tất cả những thứ là của cô đều

là của tôi! Cô mà còn chọc giận tôi nữ thì tôi sẽ làm cô trắng tay!”



Trình Đoan Ngọ đã không còn cảm giác với những lời cảnh báo như thế này

của Lục Ứng Khâm. Cô chỉ cười rồi nói: “Lục Ứng Khâm, tôi có quan tâm

đến những thứ này hay không thì anh là người biết rõ nhất. Nếu đã căm

ghét tôi như vậy thì sao không buông tha cho tôi?”



Lục Ứng Khâm cười chế giễu: “Cô dựa vào cái gì chứ?”



“Đúng!” Trình Đoan Ngọ gật đầu, “Tôi dựa vào cái gì?” Cô khẽ mỉm cười,

rủ rỉ nói: “Tôi không thể khống chế được quyết định của anh cho nên anh

cũng không thể khống chế được quyết định của tôi được. Tôi nhìn nhận

những việc anh đã làm như thế nào là việc của tôi, tôi đối xử với anh

bằng thái độ như thế nào cũng là việc của tôi, anh không có quyền can

thiệp.” Cô nói rất bình tĩnh và rõ ràng. Lục Ứng Khâm gần như không tin

nổi vào những lời nói đó lại phát ra từ chính miệng cô.



Anh ta nắm chặt bàn tay. Khàn giọng nói: “Trình Đoan Ngọ, trước kia cô

không như thế này, còn trái tim cô thì sao? Hãy cho tôi biết, trái tim

cô thì sao? Rốt cuộc cô còn có trái tim không?”



Trình Đoan Ngọ ngẩng lên, nhìn thẳng vào Lục Ứng Khâm. Khoảnh khắc đó

dường như vượt qua tất cả thời gian, mọi thư xung quanh đều trống rỗng,

Trình Đoan Ngọ mỉm cười, hỏi: “Còn anh thì sao? Lục Ứng Khâm, rốt cuộc

anh có trái tim không?”