Hồ Đồ

Chương 30 :

Ngày đăng: 23:54 20/04/20


Trình Đoan Ngọ mệt mỏi ngồi tựa vào thành giường, trong phòng không bật đèn,

cửa sổ đóng chặt, chẳng có chút ánh sáng , chỉ có ánh trăng mờ ảo xuyên

qua tấm rèm cửa, chiếu vào phòng. Mọi Thứ đều tĩnh mịch và bình yên.

Đông Thiên đã ngủ say, có vẻ cậu đã đợi mẹ rất lâu, cuối cùng buồn ngủ

quá nên lăn ra ngủ, dép quên chưa tháo, vẫn lủng lẳng ở trên chân phía

mép giường.



Trình Đoan Ngọ tháo dép cho con rồi đặt cậu nằm giữa đường, đắp chăn cho nó. Cô lặng lẽ nhìn cậu bé ngủ ngon lành.



Cùng huyết thống là một điều rất kỳ diệu. Mặc dù bên ngoài Đông Thiên vẫn tỏ thờ ơ vơi Lục Ứng Khâm nhưng ít nhiều nó vẫn dựa dẫm vào anh ta. Trước

kia, Trình Đoan Ngọ không mang đến hy vọng cho con, còn bây giờ, cô

không khuyên bảo con phải hận Lục Ứng Khâm, cũng không muốn con bị ảnh

hưởng quá sớm bởi ân oán của người lớn.



Cô đưa tay vuốt nhẹ mái

tóc của Đông Thiên, động tác rất nhẹ nhàng, đầy lưu luyến và yêu thương. Cô chẳng mong muốn điều gì, dù thế nào cô cũng không muốn vứt bỏ hay

rời xa con nữa.



Lục Ứng Khâm nói: “Chúng ta kết hôn đi, tôi sẽ thả Du Đông.”



Cô không thể rời bỏ con, cũng như có nghĩ cô sẽ không thoát khỏi Lục Ứng

Khâm, nếu đã như vậy thì tại sao không thỏa hiệp chứ? Du Đông được tự do thì cô cũng cảm thấy nghiệp chướng của mình nhẹ bớt.



Cuối cùng,

cô cũng bình tĩnh trở lại, cúi đầu, hàng mi rủ xuống, nói: “Lục Ứng

Khâm, tôi thấy hình như tôi chưa bao giờ hiểu được con người anh. Trước kia, tôi cố sống cố chết để hiểu anh nhưng rốt cuộc không thể nào hiểu

nổi. Giờ đây vẫn thế nhưng tôi không muốn hiểu nữa rồi.”



Lục Ứng

Khâm dường như đã quen với thái độ bất lực đó của cô, chỉ cười lạnh

lùng. “Cô xem ngày nào thì thích hợp, tôi tôn trọng ý kiến của cô,”



Nét mặt của Trình Đoan Ngọ vẫn chẳng có chút thay đổi. Họ đang trao đổi về

việc kết hôn nhưng lại giống như cuộc đàm phán mua bán, không hề có một

chút tình cảm.



“Anh thả Du Đông ra trước, tôi sẽ giữ đúng lời hứa.”



Lục Ứng Khâm cảm thấy dao động, định nói gì đó với cô nhưng lại thôi, cười

lạnh lùng, sau đó lên tiếng: “Ngày mai…ngày mai cô đích thân đi đón,

được chứ?” Anh ta nhướn nhướn lông mày. “Trình Đoan Ngọ, đây là sự tự do lớn nhất mà tôi có thể cho cô, để đỡ lần này thì sẽ không còn cơ hộ nữa đâu.”



“Ừ.” Trình Đoan Ngọ lạnh lùng trả lời. Lúc này, cô chỉ cảm thấy lòng lạnh giá như băng, cô chậm rãi quay lưng lại, không nhìn anh

ta nữa. “Lục Ứng Khâm, anh đi đi.”



“…”Lục Ứng Khâm trầm mặc một

lúc rồi rời đi, nhanh như một cơn gió, cuốn theo cả trái tim cô. Cái kết cục này chỉ khiến họ càng lúng túng và khó mở lời…



Ngày hôm sau, để chuẩn bị đi đón Du Đông, cô dậy từ rất sớm. Lái xe đưa cô đến trạm

giam. Tất cả thủ tục của Du Đông đều do Quan Nghĩa đích thân lo liệu,

Trình Đoan Ngọ chỉ đi theo anh ta, sau khi tất cả thủ tục đã xong xuôi,

cô mới gặp được Du Đông.


đó mà ngước lên. Bờ vau anh ta to rộng, giống như một bức tường che

khuất tầm nhìn. Bóng anh ta phản chiếu lên người cô, những đường nét của bóng đen ấy cũng trở nên méo mó theo những đường cong trên cơ thể cô.



Anh ta chống tay lên sườn. Tờ giấy đăng ký kết hôn mới lấy sáng nay, anh ta vẫn cất trong người như một kẻ ngốc. Tờ giấy màu đỏ nóng bỏng đó lúc

này như đốt cháy lồng ngực anh ta, đốt cháy tim gan anh ta, người phụ nữ kết hôn cùng anh ta trên tờ giấy đó lại đang dửng dưng và hờ hững trước cơn tức giận sôi máu của anh ta. Anh ta cũng không biết rốt cuộc từ khi nào mà giữa hai người, họ lại hình thành một kiểu giao tiếp kỳ lạ như

vậy. Dường như vị trí của họ đã bị hoán đổi. Đối diện với cô, anh ta lúc nào cũng đùng đùng nổi giận. Còn cô thì ngược lại, khí đối diện với anh ta, cô lúc nào cũng có vẻ dửng dưng, hờ hững và lạnh

lùng.



Anh ta đứng ở cục dân chính chờ cô

mấy tiếng đồng hồ, tự trách mình đã để cô đi gặp Du Đông. Thực ra lúc ấy trong lòng anh ta không thấy chắc chắn chút nào, anh ta không biết liệu cô có đến không, hay cô thay đổi ý định cùng với Du Đông trốn chạy đến

nơi khác.



Vài tiếng đồng hồ đi qua, cuối cùng cô cũng đến như đã

hẹn, từ đầu đến cuối không nhìn anh ta lấy một lần, giống như đang máy

móc thực hiện đúng lời hứa. Sự thờ ơ, lạnh nhạt của cô, khiến người khác không đành lòng.



Khi hai tờ giấy đăng ký kết hôn đỏ rực đến tay, anh ta bỗng có cảm giác dường như thời gian và không gian đi lệch quỹ

đạo vốn có. Trong khoảnh khắc ấy, anh ta cũng không biết tại sao mình

lại có cảm giác được giải thoát và hưng phấn.



Buổi tối, anh ta

hoãn toàn bộ các cuộc tiếp khách để về nhà thật sớm. Trước khi rời khỏi cục Dân Chính, anh ta đã nhắc cô về sớm một chút, vậy mà không ngờ, khi anh ta vui mừng, phấn khởi trở về nhà chỉ thấy căn phòng lạnh lẽo mà

thôi.



Anh ta không biết rốt cuộc mình đã ngồi đó bao lâu. Đông

Thiên tan học, bà giúp việc đi đón cậu về, cho cậu ăn uống xong, cậu làm loạn lên đòi mẹ đến lúc mệt quá, ngủ thiếp đi mới thấy cô về nhà.



Cái người ta gọi là “mỏi mắt ngóng trông.” Hóa ra là như thế này sao? Lúc

ấy, anh ta cũng không biết tại sao lại có cảm giác thất

bại.



Anh ta rút tờ giấy đăng ký kết hôn từ

trong túi áo ngực, vứt xuống bàn, vẻ mặt phút chốc lạnh lùng trở lại,

giọng nói cứng nhắc: “Đừng nghĩ rằng layas cái tờ giấy này xong là cô có thể thích làm gì thì làm. Chẳng qua tôi cũng chỉ muốn cho thằng nhóc đó một danh phận mà thôi.”



Trình Đoan Ngọ gật đầu. “Ừ”



Lục

Ứng Khâm có cảm giác nghẹt thở khi nghe câu trả lời bình thản đó của cô. Anh ta siết chặt tay, nghĩ ngợi một lúc rồi không cam tâm hỏi: “Trình

Đoan Ngọ, rốt cuộc cô có trái tim không vậy? Tôi đối xử với cô như thế

nào, lẽ nào cô thật sự không nhận ra sao?”



Rất lâu sau, Trình

Đoan Ngọ mới quay lại. vẻ vô cùng bình thản, đôi mắt trống rỗng nhìn anh ta, yếu ớt nói: “Tôi không có trái tim, trái tôi đã trao anh bảy năm

trước rồi, nhưng anh đã đánh mất nó…” Cô cười cay đắng. “Bây giờ mới hỏi tôi đã muộn rồi.”



Lục Ứng Khâm nhíu chặt mày, thôi bạo tóm lấy tay cô. “Cô tìm lại cho tôi! tìm lại trái tim cô về đây cho tôi!”



Cô hất tay anh ta ra. “Không thể tìm lại được nữa, Lục Ứng Khâm, đã quá muộn rồi, quá muộn rồi.”



Đôi môi mỏng khẽ rung động, cô chỉ vào ngực mình, giọng nói chậm rãu mà thê lương: “Lục Ứng Khâm, nó đã chết rồi!”