Hồ Đồ

Chương 31 :

Ngày đăng: 23:54 20/04/20


Nỗi phiền muộn đã

theo cô cả một ngày trời, nụ cười đau khổ của Du Đông cứ hiện lên trong

đầu. Cảm giác tội lỗi khiến có bất lực. Cô rất muốn khóc, rất muốn rút

ra, nhưng đối với Lục Ứng Khâm, đôi mắt cô lại trở nên khô khốc, không

thể rơi lệ. Cửa sổ phòng khách mở to, gió đếm thổi vào làm lay động tấm

rèm. Trình Đoan Ngọ đứng đón gió. Ngọn gió ấy thổi vào đối mắt đỏ hoe của cô nhưng nước mắt chẳng thể trào ra.



“Lục Ứng Khâm, nó đã chết rồi!” Khi nói câu đó, nét mặt cô đong đầy sự

bị thương và tuyệt vọng, ánh mắt mệt mỏi tựa như chẳng còn một chút sức

lực. Tình cảm mê người và cố chấp của người xưa thực sự đã biến mắt

trong thế giới thực tại của cô rồi.



Biểu cảm đó của cô khiến Lục Ứng Khâm cảm thấy nhói đau, trong lồng ngực anh ta như có thứ gì đó đè nặng đến khó thở.



Anh ta không cam tâm, ben ra lệnh: “Tôi không cho phép! Cho dù nó đã

chết thì cũng phải làm nó sống lại cho tôi! Nghe thấy chưa?”



“Tại sao lại là bây giờ?” Ánh mắt Trình Đoan Ngọ đầy oán giận, cô trách

móc không chút nương tình: “Lúc bố tôi qua đời, lúc tôi cần nhất thì anh ta biến mất khỏi cuộc đời tôi, tôi bỏ qua sự tự tôn của mình để cầu xin anh, tôi trao tất cả cho anh nhưng anh vẫn đuổi tôi đi, lúc trên người

tôi chỉ còn đúng chín trăm tệ, cố liều mạng sinh Đông Thiên, anh cũng

không ở bên tôi, thậm chí… lúc đánh tôi, tại sao anh không thử nghĩ xem

trái tim tôi đặt ở đâu?”



Quá khứ đau đớn đã đè nặng lên tuyến nước mắt của cô, nhưng giờ đây,

cuối cùng cô cũng có cảm giác mắt mình ươn ướt. “Lục Ứng Khâm, trái tim

tôi đối với anh như thế nào không phải là tôi không nhớ, mà là tôi không muốn nhớ.”



Cô không muốn nhớ, bởi vì mỗi mảnh vỡ của trái tim ấy đều khiến cô thấy

nhục nhã và khó chịu. Cô cũng là con người, cũng có lòng tự trọng, cô

không thể coi những tổn thương mà mình đã phải chịu đựng suốt thời gian

qua như chưa hề xảy ra hoặc xóa bỏ nó một cách dễ dàng được. Anh ra đã

đem đến cho cô quá nhiều tổn thương, đến nỗi cô không còn tin vào tình

yêu nữa, làm sao cô có thể lại yêu anh ta được nữa đây? Nhưng điều đáng

buồn nhất là, cả cuộc đời này, cô chỉ yêu mình anh ta, yêu đến mức chỉ

còn lại một trái tim rỗng tếch.



Kết cục thì sao chứ? Cô không muốn nghĩ đến cái kết cục đó nữa.



Cô mệt mỏi nhắm mắt lại, cô gắng ngăn dòng lệ đang chực trào nơi khóe mắt.



Lần đầu tiên Lục Ứng Khâm thành thực đối diện với phản ứng nguyên thủy

nhất trong đáy lòng mình. Hình ảnh của Trình Đoan Ngọ đã vô tình trú ngụ trong tim anh ta từ lúc nào không hay. Cho dù anh ta có phản đối thế

nào đi nữa thì sự thực là như vậy. Anh ta đối với cô, ban đầu là căm
đã làm với anh ta trước kia.



Điều mình không thích thì đừng làm với người khác. Anh ta cũng bắt đầu suy ngẫm.



Nghĩ như vậy, anh ta ôm cô, chặt hơn. TRình Đoan Ngọ đã ngủ rất say nên anh ta mới dám ôm cô. Nghĩ thế, anh ta lại cười đau khổ.



Trình Đoan Ngọ rất gầy tay chân đều rất dài, dáng người cũng thuộc dạng

khá đẹp, nếu béo lên chút nữa thì có lẽ sẽ đẹp hơn nhiều.



Những năm qua, anh ta đã gặp dù loại phụ nữ nhưng vẫn cảm thấy chẳng ai có thể thay thế được vẻ đẹp của cô.



Lồng ngực anh ta cảm nhận được hơi ấm của Trình Đoan Ngọ, bỗng cảm thấy

ấm áp lạ thường. Anh ta muốn qua nên Trình Đoan Ngọ thấy khó chịu, cô

khẽ vung tay anh ta ra. Lục Ứng Khâm tưởng là cô tỉnh giác nên vội vã

buông tay, nhắm mắt giả vờ ngủ.



Trình Đoan Ngọ chỉ khẽ vùng ra rồi lại nằm im. Lục Ứng Khâm căng thẳng

đến mức tim đập tình thịch, một lúc sau mới dần bình tĩnh lại, đưa tay

ra ôm cô. Lần này Trình Đoan Ngọ không vùng ra nữa.



Anh ta thở dài vẻ mệt mỏi, “Em nói xem, rốt cuộc anh phải làm thế nào với em đây?”







Cả đêm ấy, Trình Đoan Ngọ không hề ngủ. Đến nửa đêm, Lục Ứng Khâm nghĩ

cô đã ngủ say nên mới dám ôm cô, hơi thở của anh ta choán hết mọi giác

quan của cô, cô thấy căng thẳng đến mức không dám đông đậy. Hơi thở ấm

áp của anh ta cứ phảng phất bên tai càng lúc càng gần, cô bỗng cảm thấy

không thoải mái, người nổi da gà, lúc anh ta áp sát người cô, cô đã

giãy ra theo bản năng.



Rồi lúc Lục Ứng Khâm vội vã buông tay, cô bỗng thấy trống vắng, trong

lòng cũng trống trải, không hiểu tại sao lại như vậy. Cô không động đậy

nữa, cũng không tỉnh dậy để vạch trần anh ta.



Một lúc sau, Lục Ứng Khâm lại áp sát.



Anh ta nói: “Em nói xem, rốt cuộc anh phải làm thế nào với em đây?”



Một câu than thở nhẹ nhàng nhưng thấm vào tận đáy lòng cô.



Trái tim mà cô luôn cho rằng cứng như sắt đã bỗng mềm đi, trong khoảnh khắc ấy, sự buồn bực, khó chịu bỗng dâng trào…