Hồ Đồ

Chương 32 :

Ngày đăng: 23:54 20/04/20


Tâm trạng phức tạp đó kéo dài rất lâu. Mỗi lần Lục Ứng Khâm thể hiện sự quan tâm và thỏa hiệp, Trình Đoan Ngọ lại cảm thấy mình như được nâng lên tận chín tầng mây, cô rất sợ đột nhiên bị ngã xuống đến mức thịt nát xương tan.



Ngày sinh nhật hôm đó, Lục Ứng Khâm khiến cô ngạc nhiên, thật không giống anh ta chút nào.



Chiếc váy cưới được thiết kế cho mẹ cô, bà đã mặc trong ngày cưới, nó rất đẹp, đến mức cô không dám đến gần. Trong khoảnh khắc ấy, Trình Đoan Ngọ có cảm giác như thời gian quay ngược trở lại, mọi thứ đều quay trở về thuở ban đầu, nhẹ nhàng và bình yên.



Dường như chỉ cần với tay là có thể chạm đến thiên đường, hạnh phúc bỗng trở nên dễ dàng như trở bàn tay khiến cô quên đi những đau khổ mà mình đã phải chịu đựng trước kia, chìm đắm trong đó, không thể thoát ra.



Tình yêu vốn là như vậy, càng trao đi nhiều thì điều nhận lại sẽ càng đau đớn. Chẳng ai có thể làm tổn thương đến ai, người bị tổn thương rốt cuộc cũng bởi vì họ quá để tâm, và cũng vì thế mà họ càng thấy đau đớn.



Lục Ứng Khâm là người như thế nào, khi yêu thương ai đó, anh ta sẽ đưa họ đến tận mây xanh, khiến người đó quên đi tất cả, đến khi anh ta không còn yêu thương nữa, anh ta sẽ mở mắt, trừng trừng nhìn người đó từ trên trời rơi xuống đất.



Trình Đoan Ngọ luôn biết anh ta người như vậy, nhưng cô không thể ngăn cản mình, cứ chìm đắm trong đó, không thoát ra được.



Rõ ràng cô không thể yêu người nào khác nhưng lại dễ dàng bị Lục Ứng Khâm gợi lại những tình cảm ấy mới vũng chãi như vậy, nó cứ tiến triển như trong cõi mộng vậy, và đỉnh điểm là khi Lục Ứng Khâm thả một chiếc nhẫn kim cương vào trong cốc nước của cô. Cô cầm chiếc nhẫn kim cương cùng những giọt nước đó, đeo lên ngón tay áp út của mình, chấp nhận sự thỏa hiệp của anh ta,



Những giọt nước lạnh lẽo chảy trong lòng bàn tay khiến cô như bừng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp. Cô chợt tỉnh táo trở lại.



Đúng là “ Trăng tròn rồi lại khuyết.”, Đôi khi hạnh phúc quá cũng chưa hẳn đã tốt. Chẳng hạn như Trình Đoan Ngọ lúc quá hạnh phúc, cô lại sợ có một ngày, tất cả sẽ trở về như trước kia.



Trước kia, bố cô cũng đã cho cô một cuộc sống hạnh phúc như vậy, cuối cùng thì sao?



Cô không muốn lại phải xuống địa ngục một lần nữa, cô không muốn lại phải đấu tranh, vật lộn với những nỗi thống khổ.



Nhưng tất cả sự bình yên ấy bị phá vỡ bởi một cuộc điện thoại.



Đó là một buổi sáng cuối tuần, Trình Đoan Ngọ và Lục Ứng Khâm thức dậy như mọi ngày, còn Đông Thiên vẫn mơ màng ngủ, cô không nỡ đánh thức cậu bé. Lục Ứng Khâm đang tắm thì chuông điện Thoại vang lên, Trình Đoan Ngọ nhìn vào màn hình điện thoại, thấy một dãy số lạ. cô không nhấc máy, chỉ nói với Lục Ứng Khâm: “Có điện thoại.”



Anh từ “Ừ” một tiếng. “Em nghe giúp anh, bảo lát nữa anh sẽ gọi lại.”




“Rốt cuộc buổi sáng em đã nói gì?” Lục Ứng Khâm hỏi thẳng.



Du Giai Giai “hừ” một tiếng giễu cợt, giọng nói lanh lảnh của cô trở nên cay nghiệt: “Hóa ra là vì người phụ nữ khác, Lục Ứng Khâm, anh đối xử với em như vậy sao?”



Ánh mắt Lục Ứng Khâm dần trở nên trầm hơn, giọng nói cũng không thay đổi, vẫn lạnh lùng như vậy: “Trước đây rất lâu anh đã nói với em rồi, anh thích em vì em nghe lời, bây giờ em đã thay đổi, em không nghe lời anh, khiến anh chẳng còn chút kiên nhẫn.”



“Thích?” Du Giai Giai cười vẻ khinh thường. “Anh thích em? thật buồn cười! Em cũng chỉ là một con rối mà thôi. Lục Ứng Khâm anh cần một người bạn gái như vậy, vì sao chứ? Anh đã không thương tiếc. Lục Ứng Khâm, anh hành động quá tuyệt!” Giọng Du Giai Giai không bình tĩnh được nữa. không còn là vợ chưa cưới của Lục Ứng Khâm, cô chẳng còn gì. không phải cô muốn làm một đóa hoa cao ngạo. Nhưng nếu không là một đóa hoa cao ngạo thì cô sẽ chẳng là gì cả. Cái mà cô muốn không chỉ có điều đó, nhưng Lục Ứng Khâm không muốn cho cô nhiều hơn thế, cô cũng rõ hơn bất cứ ai rằng, ngoài điều đó ra thì chỉ còn lại tình cảm lạnh lùng của Lục Ứng Khâm mà thôi.



cô đang rất kích động, còn Lục Ứng Khâm, anh ta vẫn lắng nghe với sự lạnh lùng vốn có. Trước kia, Du Giai Giai cũng chỉ là một cố gái đơn thuần cà nhát gan, còn giờ đây, với bộ dáng kích động như thế này, thì không giống cô chút nào.



“Giai Giai, rốt cuộc em muốn gì?”



Du Giai Giai hét lên: “Em muốn gì, anh phải biết rõ chứ?”



Lục Ứng Khâm khẽ cười như đang châm chọc: “Vợ của Lục Ứng Khâm bây giờ là Trình Đoan Ngọ.”



“Vậy thì chúng ta chẳng còn gì để nói nữa.” Giọng của Du Giai Giai rất cương quyết không hề có ý cứu vãn.



Sắc mặt Lục Ứng Khâm dần trầm xuống, anh ta không còn đủ kiên nhẫn để nói lòng vòng với cô: “Giai Giai, tất cả những việc em làm bây giờ, em có chắc chắn là mình có thể chấp nhận hậu quả hay không?”



Du Giai Giai cười lạnh lùng: “Em không thể, vậy Trình Đoan Ngọ thì sao? Chị ra có thể không?” cô cười lạnh lùng, rõ ràng đang uy hiếp Lục Ứng Khâm nhưng nghữ điệu lại tự giễu đến đau xót.



“Anh cảnh cáo em. Đừng ép anh không nể tình cũ.”



“Tình cũ… Lục Ứng Khâm, tình của anh, với người này là đường mật, người kia chỉ là thạch tín mà thôi…”



“…”