Hồ Đồ
Chương 37 :
Ngày đăng: 23:54 20/04/20
Hai năm sau….
Một năm là 365 ngày, 8760 tiếng, 525600 phút, 31536000 giây, thêm hai tích
tắc nữa mới tròn hai năm. Những con số ấy nghe lại thì thật lớn nhưng
khoảng thời gian hau năm ấy đối với Lục Ứng Khâm dường như chỉ là hạt
bụi rơi trên vai, khẻ phủi là hết.
Hai năm qua, anh ta cũng
đã làm rất nhiều việc, mở rộng quy mô công ty, đầu tư thêm vài dự án ở
nước ngoài, biết thêm được rất nhiều đối tác làm ăn mới, tiếp xúc với
vài người phụ nữ nhưng chẳng có ai khiến trái tim anh ta thực sự rung
động.
Hai năm qua, chẳng có bất cứ tin tức gì của Trình Đoan Ngọ. Có lẽ cô thực sự đã chết rồi, mà cũng có lẽ cô chỉ ẩn mình ở đâu
đó, không muốn gặp lại anh ta nữa.
Trong hai khả năng ấy, là khả năng nào thì Lục Ứng Khâm cũng không muốn chấp nhận.
Cánh tay trái gần như tàn phế luôn nhắc nhở anh ta về sự tồn tại của quá khứ tàn khốc đó, nhưng tất cả cũng giống như một giấc mơ. Cô dùng cách tàn
khốc đó để cắt đứt mọi quan hệ với anh ta.
Những ngày tháng
qua đã trở thành lưỡi dao sắc nhọn cứa sâu vào trái tim anh ta. Sự biến
mất của cô trở thành sợi dây xích vô hình khiến anh ta luôn mơ thấy ác
mộng rồi mất ngủ. Anh ta thường thức giấc, người ướt đẫm mồ hôi, cảm
giác thất vọng và trống rỗng.
Anh ta luôn khiến mình phải
bận rộn, bởi vì bận rộn với công việc sẽ khiến anh ta quên đi những ký
ức phiền muộn đó. Nhưng cũng có những lúc lại hoàn toàn ngược lại, chẳng hạn như lúc này.
Đêm hôm trước uống rượu say đến mềm người, rõ ràng cơ thể anh ta mệt mỏi vô cùng nhưng không hiểu sao ý thức vẫn
tỉnh táo lạ thường. Anh ta nôn mấy lần, cuối cùng lái xe tay phải đưa
anh ta về ngôi biệt thự. Anh ta không thích người khác động vào mình,
láo đáo bước vào phòng tắm, do nhìn không rõ nên va phải chiếc đèn
tường, trán bị xước một đường dài, máu chảy qua lông mày rồi xuống khóe
miệng, anh ta vô thức liếm một cái, cảm giác vừa tanh vừa mặn nhưng anh
ta chẳng cảm thấy đau đầu chút nào.
Tắm xong, Lục Ứng Khâm liền vùi đầu(………………………………………………………………………………………………………..)
Lục Ứng Khâm bổng cảm thấy hình như trí nhớ của mình không được tốt, mới có hau năm thôi mà sao anh ta đã không thể nhớ nổi hình dáng cô rồi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, anh ta điên cuồng tìm kiếm như muốn lật tung cả ngôi
biệt thự, cuối cùng cũng tìm thấy một tập ảnh để trong góc ngăn kéo bàn
làm việc. Những tấm ảnh ấy là do Quan Nghĩa chụp trộm lúc anh ra sai
Cô trầm mặc, từng cơn đau thắt trào dâng trong lồng ngực. Những chuyện
cũ tưởng chừng đã lành từ lâu giờ đây lại rỉ máu.
“Ashely!”
“Ashely!”
“Ashely!”
Một người bạn đi cùng cô gọi liên tục ba lần cô mới định thần lại. Cô ấy
giục Trình Đoan Ngọ nhanh chóng rồi khỏi đó vì bị chứng bệnh “sợ đám
đông”.
Trình Đoan Ngọ đồng ý, quay lại nhìn Lục Ứng Khâm thêm lần nữa.
Khuôn mặt anh ta trên màn hình lớn càng trở nên rõ nét , ngũ quan vẫn sáng
sủa và tuấn tú như ngày nào, người đàn ông ở độ tuổi ba mươi phong độ
nhất, toàn thân toát lên vẻ hấp dẫn, ánh mắt bình tĩnh và quyết đoán, đó là biểu hiện của sự tự tin tuyệt đối. Anh ta phát biểu trước giới
truyền thông một cách rất lịch sự, thỉnh thoảng liếc nhìn xuống đám
đông, dáng vẽ lịch lãm và sang trọng, khác xa người đàn ông bạo lực như
trong ký ức của Trình Đoan Ngọ. Có lẽ con người ta luôn thay đổi. Trình
Đoan Ngọ nghĩ như vậy. Cô mỉm cười rồi cùng người bạn kia rời đi.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình quay trở lại nơi ấy, đi tìm
người đàn ông ấy, đối diện với những ký ức kinh khủng.
Rất
nhiều lần cô cảm thấy bất lực khi phải đối diện với số phận. Cô muốn
sống một cuộc sống bình thường nhưng số phận lại không muốn cô có được
một cuộc sống như thế, sẽ không thể trốn thoát khỏi nó. Số phận không
cho cô có được một gia đình bình thường, không cho cô có được một tình
yêu như cô mong muốn, thậm chí số phận không cho cô có thể gọi lại chính tên mình: “Trình Đoan Ngọ”, tất cả những điều ấy cô đành buông tay từ
bỏ.
Nhưng thế vẫn chưa đủ, số phận vẫn không buông tha cho cô.
Sau khi Trình Đoan Ngọ thu dọn xong hành lý, bà hang xóm vuốt ve khuôn mặt
cô, ánh mắt không nở rời xa. “Ashely, cháu thực sự phải trở về sao? Ở
đây không tốt sao?”
Trình Đoan Ngọ mệt mỏi mở cánh cữa, gió
lạnh bên ngoài thổi vào mặt, từng cơn lạnh lẽo, cô càng quyết tâm hơn,
nắm chặt chiếc va li, nói với bà hành xóm: “Cháu nhất định phải quay về, cháu không còn nhiều thời gian nữa, cho dù đây có là giải pháp xấu nhất thì cháu cũng phải thử xem thế nào, không còn thời gian nữa rồi, cháu
không thể chậm trễ thêm nữa.”