Hồ Đồ
Chương 38 :
Ngày đăng: 23:54 20/04/20
Qua cửa sổ máy bay, Trình Đoan Ngọ vô thức nhìn những đám mây tưởng chừng như chỉ cần với tay là tới được, đầu óc trống rỗng, chẳng nghĩ ngợi được gì.
Bước xuống máy bay đã nhìn thấy rất đông người ở sân bay. Những gương mặt phương Đông rất quen thuộc với làn da vàng, mái tóc đen, Trình Đoan Ngọ cảm thấy cảnh tượng ấy như đã xa lắm rồi. Giọng nói quê hương quen thuộc phả vào tai, Trình Đoan Ngọ cứ đứng ở đó rất lâu. Hai năm qua, cô đã có một cuộc sống bình lặng ở nước ngoài, cứ nghĩ rằng có con ở bên mình rồi thì cô sẽ không nhớ về nơi toàn ký ức buồn đâu ấy nữa. Nhưng khi thực sự trở về đây, cô mới phát hiện ra rằng, hóa ra nỗi nhớ ấy đã khắc sâu vào tận xương tủy, chỉ cần chạm nhẹ vào là nỗi nhớ ấy lại bùng phát.
Chẳng có ai ra đón cô. Cô cứ khăng khăng đòi quay về, Âu Hán Văn rất giận dữ, mắng cô một trận xối xả trong điện thoại. Trình Đoan Ngọ cũng không phản bác, chỉ lặng im nghe, nhưng vẫn không thay đổi quyết định. Âu Hán Văn vô cùng tức giận, đấm mạnh tay vào chiếc chăn bông, trước khi dập máy, ông chỉ nói với Trình Đoan Ngọ hai tiếng: “Ngu xuẩn!”
Trình Đoan Ngọ biết những điều cô nghĩ, cô làm thật nực cười, giống như Âu Hán Văn nói, năm năm hay mười năm sau, nhất định cô sẽ hối hận vì quyết đinh vội vàng và ngu ngốc này của mình. Bản thân cô cũng thấy như vậy, có lẽ chẳng cần đến năm năm, chỉ cần cho cô hai tháng để do dự, có lẽ cô sẽ có câu trả lời khác. Nhưng cô không còn thời gian để do dự nữa, giờ đât cô không còn sự lựa chọn nào khác, chẳng còn con đường nào khác nữa rồi.
Cô chỉ còn lại duy nhất bảo bối này trên thế giới thôi, cô phải bảo vệ nó, cho dù cô phải bỏ cả mạng sống, cô cũng không tiếc nuối.
Vừa trẻ trung vừa có tiền thì lúc nào cũng có phụ nữ vây quanh. Người đàn ông đó có thanh cao hay lạnh lùng thế nào đi nữa thì cũng chẳng thể qua được ải mỹ nhân. Đây cũng là nguyên nhân khiến bên cạnh Lục Ứng Khâm lúc nào cũng có các cô gái vây quanh.
Anh ta cũng đã quen với việc đó. Anh ta ngồi vắt chân, tư thế tự nhiên, tao nhã ngồi ở hang ghế khách mời đầu tiên. Những cuộc họp cao cấp như thế này, anh ta đã tham gia rất nhiều lần, trên thương trường, việc lừa gạt, lợi dụng lẫn nhau là chuyện thường tình. Việc những tập đoàn cấp dưới lợi dụng tiền bạc và mỹ nhân để “biếu xén” cũng chẳng có gì lạ lẫm với anh ta, nhưng chưa bao giờ anh ta thích chiêu bài này. Không phải anh ta không có những ham muốn chốn nhân gian mà chỉ là anh ta không cảm thấy hứng thú mà thôi.
Tiền tài, quyền lực, cờ bạc, gái đẹp, xe sang, những thứ này Lục Ứng Khâm đều không cần. Anh ta đã đứng trên đỉnh vinh quang, tự ép mình phải làm thật tốt, đứng ở vị trí thật cao, nhưng đó vẫn không phải là mục đích cuối cùng của anh ta.
Lục Ứng Khâm buồn chán nhìn lên khán đài rồi lại đưa mắt nhìn những người bên cạnh mình. Người phụ nữ ngồi bên cạnh anh ta có ngoại hình và trí tuệ xuất chúng, nếu xét trên tiêu chuẩn để lựa chọn bạn đời thì cô ta cũng không tệ. Hai năm nay, Lục Ứng Khâm đã gặp không ít phụ nữ, nhưng chưa có ai có thể khiến ánh mắt anh ra dừng lại. Cô gái này đã thu hút được sự chú ý của anh ta.
Trong lúc đi tham quan thị sát, anh ta vô tình làm rơi ví. Trong ví không có bất cứ giấy tờ nào có thể chứng minh được là của anh ta nhưng vẫn trở về tay anh ta một cách thần kỳ. Tất cả đều là nhờ người phụ nữ ngồi bên cạnh. Lúc cô tìm thấy anh ta, thái độ rất thân thiện, nụ cười luôn nở trên môi, vô cùng quyến rũ và xinh đẹp. “Ông chủ Lục, ví của anh này.”
“Xin lỗi, tôi không chú ý…” Trình Đoan Ngọ lúng túng đưa tay ra.
Cũng may là nhân viên phục vụ ở đây đều rất chuyên nghiệp, khiêm tốn, nhã nhặn và lịch sự. cô gái ấy lập tức đứng lên, dọn dẹp rồi trước khi rời đi còn lễ phép cúi đầu chào đám đông.
Trình Đoan Ngọ đứng ngây ra đó, hồi lâu sau mới biết rằng sự việc mà cô gây ra đã kết thúc rồi.
Chỉ có điều, sau khi sự việc kết thúc, cô ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu với ánh đèn rực rỡ thì bóng dáng Lục Ứng Khâm đã biến mất.
cô nhướn lông mày, buồn phiền với chính mình vì nóng ruột mà làm hỏng việc.
cô nắm chặt lấy bàn tay rồi xoay người lại. Vừa xoay người, bỗng đâm sầm vào một vòng tay ấm áp. Hơi thở vừa quen thuộc lại vừa xa lạ bao trùm toàn bộ giác quan của cô. Đầu óc cô chợt trống rỗng, da đầu có cảm giác như bị một thứ gì đó tóm chặt khiến cô đột nhiên mất đi phản ứng.
cô chậm rãi ngẩng đầu lên. Ánh mắt đầy ác ý và tàn bạo thu vào tầm mắt cô. Đôi lông mày lưỡi mác dựng đứng, rõ ràng chủ nhân của nó đang chuẩn bị phát hỏa.
Ánh đèn nhấp nháy trong hội trường lướt trên khuôn mặt anh ta khiến những biểu cảm trên khuôn mặt ấy lúc tỏ lúc mờ, ánh đèn lúc sáng lúc tối xen kẽ, nét mặt anh ta vừa xa xôi lại vừa chân thực. Nhạc nổi lên, màn trình diễn của buổi họp báo bắt đầu, ánh đèn xanh đỏ rực rỡ đan xen.
Trình Đoan Ngọ vẫn chưa hoàn hồn, cô chỉ nghe thấy tiếng cười giễu cợt bên cạnh. “Sao thế, tìm tôi à?”