Hồ Đồ
Chương 44 :
Ngày đăng: 23:54 20/04/20
“Không thể nào!”. Sắc mặt Trình Đoan Ngọ bỗng trở nên nhợt nhạt, tựa như có hàng ngàn mũi tên đang đâm vào trái tim cô, cổ họng đắng ngắt. “Không thể nào! Vài hôm trước bác sĩ còn nói với tôi là tình trạng rất tốt mà! Bác sĩ còn nói với tôi là đợi thêm một thời gian nữa có lẽ sẽ có chuyển biến mà!”
“Ashely, bình tĩnh! Hãy bình tĩnh một chút, được không? Bệnh tình của cậu bé có chút biến đổi, chúng ta đều không hy vọng nhìn thấy điều này. Hãy nghe tôi nói, mau trở về đi!”
Biến đổi….Từ đó giống như một tảng đá to đập vào đầu cô. Trình Đoan Ngọ thấy đầu mình trống rỗng. Nỗi đau đớn tột cùng đến từ từ phương tâm hướng, cô có cảm giác một luồng khí lạnh từ sống lưng lan truyền khắp cơ thể. Tay chân cô run lên bần bật. Cô cảm thấy như mình không thể nào đỡ nổi.
“Ashely…Ashely…” Bác sĩ Smith lo lắng gọi tên cô từ đầu bên kia điện thoại.
Trình Đoan Ngọ cố gắng trấn tĩnh. “Tôi sẽ trở về ngay.”
“…..”
Trình Đoan Ngọ vứt điện thoại vào một góc, quần áo cũng không kịp thay, giày cũng quên không đeo, cầm vội chiếc túi của mình rồi chạy ra cửa. Cô vừa mở cửa thì Lục Ứng Khâm tóm lấy tay cô.
“Cô đi đâu?” Anh ta nổi giận đùng đùng, trợn tròn mắt nhìn Trình Đoan Ngọ, như muốn xé cô ra thành trăm mảnh.
“Buông ra!” Trình Đoan Ngọ hất mạnh tay anh ta, nhưng lực của anh ta mạnh hơn cô tưởng, anh ta chỉ dùng một tay thôi nhưng cũng khiến tay cô đau nhói. Cô cố gắng kìm nén để nước mắt không trào ra. “Hãy nghe đây, Lục Ứng Khâm! Anh hãy ngay lập tức, ngay tức khắc buông tôi ra! Giờ tôi nhất định phải trở về bên con! Đó là con tôi! Là mạng sống của tôi! Anh hiểu không?!”
Lục Ứng khâm nhìn cô, ánh mắt đầy phẫn nộ. Anh ta vẫn tóm chặt tay cô, nghiến răng nói: “Đến giờ này rồi mà cô vẫn muốn đi một mình sao?! Trình Đoan Ngọ! Tôi nói cho cô biết, cô có thể đi đâu được chứ? Cô chẳng khác nào một con ruồi mất đầu! Cô muốn đi đâu?!”
“Buông tay ra! Lục Ứng Khâm! Buông ra! Con tôi sắp chết rồi!”
“Bốp!”
Lục Ứng Khâm tát cô một cái thật mạnh. Trình Đoan Ngọ như đang điên loạn bỗng bị cái tát của anh ta làm cho loạng choạng, suýt ngã. Mái tóc dài che đi toàn bộ biểu cảm của cô. Cô đưa tay ôm lấy mặt, trầm lặng như một hồn ma.
“Cô tỉnh lại đi!” Anh ta nhíu mày, giọng nói trầm xuống: “Bây giờ cô ngay lập tức đi thay quần áo, giày dép cho tôi! Quan Nghĩa vừa nói với tôi rồi. Cậu ấy đã đặt vé máy bay, giờ tôi và cô sẽ cùng đi. Hãy bình tĩnh lại!”
Trình Đoan Ngọ vẫn đứng yên, không động đậy. Lục Ứng Khâm lại chuẩn bị nổi giận thì cô ngẩng lên. Trên khuôn mặt trắng nõn hằn dấu năm ngón tay dỏ bừng, nhìn mà thấy đau lòng, đôi mắt vốn không chịu khuất phục của cô giờ hiện rõ vẻ tuyệt vọng, đỏ hoe, đong đầy nước mắt. Rõ ràng cô hỏi anh ta nhưng lại như hỏi chính mình: “Vẫn có thể cứu được, đúng không? Nhất định là sẽ cứu được, phải không?” Vẽ mặt vừa đau đớn vừa tuyệt vọng của cô tựa như con thú mẹ bị thương.
Lục Ứng Khâm ngẩn người, cố gắng nuốt câu “không biết” xuống dưới cổ họng. Anh ta không thích nói những câu không chắc chắn, cũng chẳng biết tại sao mình lại buột miệng nói: “Có thể cứu được.”
“….”
Mười mấy tiếng ngồi trên máy bay rồi chuyển máy bay. Rõ ràng hai người đã mệt nhưng vẫn ngay lập tức chạy đến bệnh viện.
Chỉ hơn có mười mấy ngày không gặp mà Đông Thiên đã gầy rộc đi. Cậu bé vừa rút xong máu, mấy hôm nay cường độ điều trị quá lớn, cậu bé yếu đến mức ngủ mê mệt. Trình Đoan Ngọ nhìn con như vậy, nước mắt cứ lã chã rơi.
Cậu bé nằm co quắp trên giường, bị sốt nên mồ hôi ướt đẫm áo. Cậu khó chịu lăn lộn khắp giường khiến tấm ga trải giường trở nên lộn xộn và nhàu nhĩ. Cậu bé thở gấp, toàn thân run rẩy, cứ mỗi lần sốt là người cậu lại lên cơn co giật giống như người nghiện ma túy vậy. Vì lo ngại bị nhiễm trùng máu nên mỗi lần cậu phát bệnh nghiêm trọng, bác sĩ lại phải rút máu cho cậu.
Cậu bé bị đủ các loại trị liệu hành hạ đến mức chỉ còn thoi thóp thở.
Trình Đoan Ngọ nhìn cậu bé gầy đến mức không còn hình dạng người mà nước mắt cứ trào ra, lòng quặn đau. Cô nhanh chóng cầm chiếc khăn lau trên tay cô ý tá, ngồi cạnh cậu bé, cẩn thận lau mồ hôi cho cậu.
Bộ dạng nhíu mày của cậu bé trông rất giống Lục Ứng Khâm. Trên người cậu đã xuất hiện những vết máu.
Anh ta đứng bên cạnh cô nhưng không nói câu gì.Cuối cùng Trình Đoan Ngọ là người mở miệng trước: “Anh định khuyên em là không nên tiến hành phẫu thuật nữa, phải không?”
Lục Ứng Khâm im lặng một lúc rồi gật đầu, “Có lẽ thằng bé không chịu được nữa đâu, bác sĩ cũng nói tình trạng của nó không thể chịu đựng được những đợt kiểm tra và trị liệu với cường độ lớn, đặc biệt là những đợt điều trị bằng hóa chất sắp tới. Ông ấy cũng khuyên chúng ta nên đưa con ra ngoài chơi, thỏa mãn nguyện vọng của con.”
Trình Đoan Ngọ thấy sống mũi cay cay, cổ họng nghẹn đắng, cô hiểu rằng điều ấy có nghĩa là bác sĩ đã ban cho cậu “án tử hình” rồi.
cô không muốn chấp nhận số phận, “Lần trước chẳng phải ông ngoại cũng đã nói rằng bây giờ ở trong nước cũng có mấy chuyên gia về bệnh bạch cầu đó sao?Có lẽ… có lẽ em cũng không nên bi quan như thế này, em không thể rời bỏ con như vậy được, không thể!”
Lục Ứng Khâm ngập ngừng một lúc rồi nói: “Anh vừa nói với em rồi, đó là kết luận của tất cả các bác sĩ tham gia hội chẩn. Cơ thể thằng bé đã quá yếu rồi, không thể chịu được nữa.”
“…” Trình Đoan Ngọ bật khóc.
Chưa bao giờ Lục Ứng Khâm thấy Trinh Đoan Ngọ khóc nhiều như thế.cô tựa như một đập nước chẳng bao giờ khô cạn, bất cứ lúc nào cũng có thể tuôn chảy.
cô vùi đầu vào trong khuỷu tay, chỉ có thể nhìn thấy lòng cô đang run rẩy. cô khóc, giọng nói nấc nghẹn: “Em cứ nghĩ rằng… em cứ nghĩ rằng sẽ có một kỳ tích xảy ra… Tại sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy? Tại sao không thể cho em thêm một chút thời gian nữa… Tại sao không cho con em thêm một chút thời gian nữa…”
“…”Lục Ứng Khâm im lặng rất lâu. Trình Đoan Ngọ cứ ngồi tựa bên cửa sổ và khóc, bầu trời bên ngoài dường như cũng cảm nhận được nỗi đau đớn tột cùng của cô mà đổ mưa.Những hạt mưa trong trẻo vạch lên cửa số kính những đường ngang dọc tựa như đường số phận trắc trở, gập ghềnh của cô. Lục Ứng Khâm có thể cảm nhận được nỗi bi thương tột cùng này của Trình Đoan Ngọ nhưng anh ta thực sự không biết mình có thể làm được điều gì, lòng đau nhói từng cơn.
Anh ta tiến tới, ôm chặt cô vào lòng, người cô gầy rộc đi, chẳng khác nào cành củi khô, anh ta khẽ thở dài nói: “Hãy để Đông Thiên cảm thấy nhẹ nhõm một chút…”
…
Rất lâu sau khi Trình Đoan Ngọ mới quay trở về phòng bệnh. cô khóc đến mức hai mắt đỏ hoe, sưng húp nhưng vẫn cố gắng tỏ ra nhẹ nhõm, mỉm cười với cậu bé. Cậu đã hết sốt và tỉnh lại, tuy trông vẫn rất yếu ớt nhưng cũng có chút thần sắc so với những hôm trước. đã một tuần rồi cậu bé mới thay bộ quần áo bệnh nhân khác, nhưng bộ quần áo cứ rộng thùng thình so với dáng người ngày một gầy guộc của cậu. sự sống của cậu ngày càng mong manh.
Cậu bé dường như cũng cảm nhận được tâm trạng của Trình Đoan Ngọ.
Cậu cười híp mắt nhìn cô, khẽ nói: “Mẹ, có phải sau này con sẽ không cần phải tiêm và rút máu nữa không?”
Trình Đoan Ngọ cảm thấy mùi tanh nồng của máu dâng trong cổ họng, khoang miệng.cô nuốt xuống, cố gắng mỉm cười đau đớn.“Đúng rồi, sau này Đông Thiên sẽ không phải tiêm, không phải rút máu nữa, có thể ra viện rồi.”
Khuôn mặt hốc hác, hai hốc mắt trũng sâu khiến đôi mắt Đông Thiên trông càng to. Cậu chớp chớp mắt rồi cười rạng rỡ, mắt híp lại thành một đường nhỏ, khóe miệng nhếch lên, vui vẻ nói: “Vậy sau này con có thể đá bóng không hả mẹ?”
Cậu bé mới tám tuổi, vẫn đang trong độ tuổi ham chơi, vậy mà phải nằm trong bệnh viện, chịu đựng những cơn đau đớn tột cùng của bệnh tật.
Trình Đoan Ngọ cắn môi, vừa cười vừa xoa cái đầu nhẵn bóng của Đông Thiên.“Có chứ, sau này con thích làm gì cũng được, mẹ nhất định sẽ không mắng con đâu!”
“Vậy…” Cậu bé dè dặt nhìn Trình Đoan Ngọ, hỏi: “Sau này… Đông Thiên có thể sống cùng với bố và mẹ không?”
cô lại nghẹn ngào, khóe mắt rưng rưng: “Có thể chứ! Con trai ngốc, sau này bố và mẹ sẽ không rời bỏ con đâu!”
Đông Thiên lại cười mãn nguyện. Rất lâu sau, cậu bé bỗng đưa cánh tay gầy guộc của mình ôm lấy cổ Trình Đoan Ngọ, ghé sát khuôn mặt nhỏ bé mềm mại của mình vào người mẹ, ghé tai vào tai mẹ, nói: “Mẹ, con biết là con được ra viện không phải vì con khỏi bệnh. Con sắp phải đi gặp Thượng Đế rồi nên con mới có thể được về nhà, đúng không?” Giọng nói của cậu bé vừa bình tĩnh vừa ngây thơ. Thái độ của cậu chẳng giống một cậu bé tám tuổi chút nào. Trình Đoan Ngọ cắn chặt môi, chẳng biết trả lời sao.
Cậu bé ôm chặt cổ mẹ. “Mẹ con không sợ đâu! Cho nên mẹ đừng khóc nhé! Trước đây, cô giáo đã từng nói rằng thiên đường là nơi đẹp nhất, đi đến đó thì con không sợ… Mẹ con đã được đến thế giới này rồi. Rất tuyệt!”