Hồ Đồ
Chương 45 :
Ngày đăng: 23:54 20/04/20
Ngày Đông Thiên rời xa thế giới là một ngày rất đẹp. Thượng đế đã chọn một buổi trưa nắng vàng rực rỡ để đưa cậu đi.
Sau khi xuất viện sức khỏe cậu bé càng lúc càng tệ, nhưng vì không phải
tiêm và rút máu nữa nên cậu bé cười rất nhiều, ban ngày đọc sách, vẽ
tranh, thỉnh thoảng xem ti vi, cậu thích hát cùng Trình Đoan Ngọ. Cậu
hát không hay, thường bị sai nhạc nhưng lại rất thích hát, mỗi lần hát
cậu cười híp mắt vẻ rất hạnh phúc.
Mặc du rất nhiều lần chảy máu
cam và ngất xỉu nhưng Trình Đoan Ngọ vẫn cố gắng tận dụng từng giây phút ít ỏi mà ông trời lưu lại cho mẹ con cô.
Hôm đó, Đông Thiên thức dậy rất sớm. Mới bốn giờ sáng cậu bé đã tỉnh, sức khỏe cậu đã vô cùng
yếu ớt, không còn sức để nói nữa, nói chuyện lâu một chut là lại thở hổn hển, nhưng hôm đó bé lại muốn đi đá bóng.
Trình Đoan Ngọ nhìn cơ thể gày như thanh củi của con mà lòng xót xa vô cùng. Cô không biết
phải từ chối cậu bé như thế nào, im lặng hồi lâu, cuối cùng không thể
kìm nén được nước mắt chạy nhanh ra khỏi phòng cậu, quay lưng khóc. Cuối cùng thì cô cũng phải chịu đầu hàng số phận rồi.
Rất lâu sau, cô táp nước lạnh lên mặt mình rửa trôi những vệt nước mắt, rồi cô ngẩng
lên nhìn, trong gương là một người phụ nữ gương mặt hốc hác, mắt sưng
húp, mặt trắng bệch. Cô mím môi, xoa xoa mặt, cố gắng mỉm cười cố gắng
khiến sắc mặt mình tốt lên một chút.
Lúc cô từ nhà vệ sinh bước ra thì Lục Ứng Khâm đã giúp Đông Thiên mặc xong quần áo.
Nụ cười gượng biến mất, cô trợn mắt, cất gọng: “Anh định đưa con đi đâu? Nó không thể đá bóng đâu!”
Lục Ứng Khâm thở dài. “Anh biết là con không thể đá bóng, anh muốn đưa con đi xem đá bóng.”
Trình Đoan Ngọ biết mình đã hiểu nhầm Lục Ứng Khâm nhưng vẫn thấy lo lắng,
hai tay cô nắm chặt lại, lòng vô cùng đau xót, khóe miệng khẽ nhếch lên. “Nhưng… nhưng bên ngoài…”
Lục Ứng Khâm ngắt lời cô: “Chỉ đi xem một lúc, không sao cả, em đi lấy khẩu trang lại đây.”
Trình Đoan Ngọ hít một hơi thật sâu, cố kìm nén dòng nước mắt, đi lấy khẩu trang.
Gần nơi ở của Trình Đoan Ngọ có một trường học, đúng lúc ấy ở trường đang
chuẩn bị tổ chứ giải thi đấu bóng đá dành cho học sinh. Các cậu bé trong đội bóng đang cố gắng luyện tập. Lục Ứng Khâm bế Đông Thiên chọn một vị trí có góc nhìn đẹp nhất ngồi xuống. Từ lúc ra khỏi nhà, tình trạng của Đông Thiên đã không tốt, cậu có vẻ rất buồn ngủ, cứ ú ớ nói mê sảng nên cô cũng không nghe cậu bé nói gì.
Hai
người lớn và một đứa trẻ ngồi trên khán đài xem đá bóng hơn hai tiếng
đồng hồ, Lục Ứng Khâm nói cho cậu nghe về đội bóng AC Milan, về Ronaldo, Beckham, rất nhiều quy tắc trong thi đấu bóng đá mà Trình Đoan Ngọ nghe cũng không hiểu lắm. Đông Thiên nghe rất chú tâm, cố gắng để không nhắm mắt ngủ, thỉnh thoảng không hiểu lại mở miệng hỏi vài câu.
Trình Đoan Ngọ gần như không dám nhìn con, cô sợ phải nhìn thấy cậu bé ngủ,
sợ khi ngủ rồi, cậu bé sẽ không tỉnh lại nữa, sẽ không mở mắt ra nữa…
Mặt trời dần lên cao, trời trở nên nóng bức, những tán cây rậm rạp đằng sau khán đài cũng che bớt phần nào ánh mặt trời nhưng vẫn cảm nhận được sự
đỏ rát trên da. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá tạo thành nhưng bóng loang lổ
chiếu rọi lên khuôn mặt Đông Thiên. Nét mặt cậu bé rất hài lòng, đôi mắt khẽ nheo lại, khóe miệng khẽ vểnh lên.
“Mẹ!” cậu đang nói chuyện với Lục Ứng Khâm thì bỗng nhiên lại gọi Trình Đoan Ngọ.
Cô hốt hoảng, lo lắng như một đứa trẻ. “Mẹ đây!”
Giọng cậu rất yếu ớt: “Mẹ, con muốn ăn kẹo sô cô la đậu phộng, mẹ đi mua giúp con được không?”
Trình Đoan Ngọ gật đầu, trước khi đi cô còn vuốt nhẹ lên đôi má ấm áp và mềm mại của Đông Thiên.
Cô chỉ rời đi một lúc thôi, có lẽ chỉ năm phút, mà cũng có thể chưa đến năm phút.
Khi cô quay trở về thì cậu bé đã không còn tỉnh táo nữa. Tiếng bước châm
của cô không nhỏ nhưng cậu bé cũng chẳng hề nghe thấy. Cậu cứ lầm rầm
nói chuyện với Lục Ứng Khâm. Cô lắng nghe giọng nói ngây thơ của Đông
Đông Thiên qua đời tròn một tuần, cô cũng mất ngủ một tuần. Ngày nào cô cũng ôm lọ tro cốt của Đông Thiên không muốn gặp bất cứ người nào, sống khép mình. Cô cứ chìm đắm trong những ký ức đẹp đẽ, không thể nào thoát ra được, trầm lặng như một cái xác không hồn.
Lục Ứng Khâm cũng không làm phiền cô. Anh ta sợ xảy ra chuyện gì nên ngày nào cũng ngồi ở chiếc giường nhỏ bên cạnh chiếc giường của cô để trông chừng. Anh ta cũng không khuyên cô trở về nước, chỉ cho cô thời gian để tự sắp xếp.
Có lúc có những cuộc điện thoại liên quan đến công việc, anh ta nhận điện thoại ngay trước mặt cô, một phút cũng không rời xa cô.
Ngày Tết Thiếu nhi hôm đó, Trình Đoan Ngọ như bỗng tỉnh lại, cô lôi hết đồ chơi trong nhà ra, thổi rất nhiều bóng bay, cắt rất nhiều ruy băng màu, trang trí căn phòng như một vương quốc trẻ lộng lẫy.
Lục Ứng Khâm không thể ngăn cản cô, đó cũng là lần đầu tiên cô nói chuyện với anh ta kể từ khi Đông Thiên qua đời.
“Qua ngày mùng một tháng sau, em sẽ đưa Đông Thiên về nước, để cho Đông Thiên sống cùng bố và anh trai em. Họ sẽ giúp em chăm sóc Đông Thiên.”
Lục Ứng Khâm thấy rất vui vì Trình Đoan Ngọ đã chủ động nói chuyện với mình, anh ta xúc động trả lời: “Được! Được! Qua ngày mùng một tháng sáu sẽ quay về!”
“Tối nay có thể để em và Đông Thiên ở cùng nhau được không? Chỉ một đêm thôi.”
Lục Ứng Khâm hoài nghi lời thỉnh cầu đó của cô. “Tại sao?”
Trình Đoan Ngọ nhìn Lục Ứng Khâm, ánh mắt trống rỗng, “Chẳng tại sao cả, em sẽ không chết đâu, em sẽ không tự sát, cho nên anh không cần phải sợ hãi mà trông chừng em thế này đâu. Con trai em dũng cảm như vậy, em không thể là một người mẹ khiến nó mất mặt được.”
Lục Ứng Khâm trầm lặng, cuối cùng cũng đồng ý với yêu cầu của Trình Đoan Ngọ, Nhưng anh ta vẫn thấy không yên tâm, liền ngủ ngoài cửa phòng cô, không cho cô khóa cửa, cứ 10 phút mở cửa một lần.
Cho dù Lục Ứng Khâm có trông chừng chặt chẽ như vậy, Trình Đoan Ngọ vận xảy ra chuyện.
Đến quá nửa Đên, Lục Ứng Khâm cũng mệt mỏi quả nên ngủ thiếp đi. Hơn bốn giờ sang thì anh ta thức giấc, mở cửa phòng thấy cô đang ngủ. Cốc nước anh rót để trên bàn chỉ còn một nửa, tất cả mọi thứ đều bình thường. Lục Ứng Khâm thấy cô ngủ nên không muốn làm phiền. Đến 8 giờ sang thì Lục Ứng Khâm mới thấy có gì đó không bình thường. Anh ta đi vào lay lay cô nhưng lại không tỉnh dậy. Anh ta lập tức bế cô lên, chiếc khăn trên giường bị xô kéo, một hộp thuốc bằng nhựa va chạm trên nền gạch phát ra “Lách Cách” rồi lăn trên sàn nhà,xa vài mét.
Lục Ứng Khâm ôm Trình Đoan Ngọ mà toàn than run lên, chưa bao giờ anh ta lại cảm thấy sợ hãi như lúc này.
Trình Đoan Ngọ gần như không còn sức sống nữa nhưng Lục Ứng Khâm cản nhận được hơi thở yếu ớt của cô, anh ta do dự 1 giây và lập tức gọi xe cấp cứu…
Trình Đoan Ngọ đước cứu sống sau khi ruột thừa đã đươc rửa trôi 50 viên thuốc ngủ, với lượng thuốc đó thì chưa đến mức chết người nhưng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Trình Đoan Ngọ đang trong tình trạng hôn mê, lần này Lục Ứng Khâm nhất định sẽ không rời khỏi cô một phút nào nữa.
Người phụ nữ này nhẫn tâm hơn anh ta nghĩ,
Phải đến ngày thứ hai Trình Đoan Ngọ mới tính lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy ngay khuôn mặt giận dữ của Lục Ứng Khâm rồi cô nhìn lên trên ống truyền dịch đang treo lơ lửng, đương nhiên cô biết chuyện gì đã xảy ra.
“Không phải em muốn tự sát.” Giọng Trình Đoan Ngọ khan khan cất lên. Câu đầu tiên của cô là một sự giải thích như thế.
Lục Ứng Khâm không muốn nghe lời nói vô nghĩa đó của cô. 50 viên thuốc ngủ đã là bằng chứng xác thực của mọi sự việc.
“Không muốn tự sát? Không muốn tự sát thì việc gì phải uống 50 viên thuốc ngủ?! Đoan Ngọ, em đã nói với anh dũng cảm là cái gì chưa! Không để Đông Thiên phải mất mặt cái gì chứa! Chẳng phải tất cả những điều ấy là lừa dối sao?”
“Không phải!” Trình Đoan Ngọ đau khổ ôm trán, về mắt lý trí, cô biết rằng tất cả những điều mình làm đều không đúng, cô không nên tự hại bản thân, không nên tiêu cực, không nên tuyệt vọng vì những ký ức đau thương ấy. Nhưng sao nó cư như một sợi dây gai quấn chặt lấy cô và không thể thoát ra được, tưởng chừng như từng giây từng phút cô đều không thở được.
Mất đi Đông Thiên, cô giống như bị ai đó lấy đi trái tim, không biết mình sẽ phải sống tiếp như thế nào, không biết mình sống tiếp vì điều gì nữa.
Cô đã mất đi tất cả dũng khí, sự tồn tại của cô chẳng còn nghĩa gì nữa. Cuộc sống của cô mất đi mục đích, thậm chí ngay đến một người để cô quan tâm cũng không còn nữa…
Cô không thể ngủ được, ngủ rồi cũng không muốn tỉnh lại nữa, cô cảm thấy cuộc sống quả mệt mỏi. Cô muốn là một người mẹ không để con mình phải xấu hổ, nhưng khi nhắm mắt lại thì trong đầu cô hoàn toàn là hình ảnh khuôn mặt đáng yêu của con trai, cô đã quá mệt mỏi rồi, cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon thôi.
Cô ôm trán, rồi lại chống tay lên cằm, rời lại ôm mặt, bắt đầu nức nở, ngẹn ngào, giống như một đứa trẻ bất lực và yếu đuối. Những giọt nước mắt trong suốt như pha lê xuyên qua kẽ ngón tay chảy xuống.
“Em chưa từng nghĩ là mình sẽ tự sát, không phải là em muốn làm hại chính mình… En chỉ muốn ngủ một giấc thôi… Em không ngủ được…”
Lúc Đông Thiên mới phát bệnh, cô bị chứng trầm cảm mất ngủ nên bác sĩ mới kê loại thuốc ngủ đó cho cô. Mỗi lần uổng một viên, nhưng hồi đó cô sợ nếu mình ngủ rồi, chẳng may Đông Thiên xảy ra chuyện gì nên cô chưa uống viên nào, không ngờ cứ tích lại ở đó thành 50 viên.
Đêm ấy, Lục Ứng Khâm không có ở đó, cô vẫn ôm lọ cốt Của Đông Thiên, cứ nghĩ đến lại đau đớn một đứa trẻ hoạt bát như vây mà bỗng dưng lại biến thành một nắm tro, cô thấy khó chịu, cô không thể nào chịu đựng được, cô ép mình không nghĩ đến nữa, cô ép mình phải ngủ, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được…
“Em phải làm thế nào đây? Sống đã quá mệt mỏi rồi…” Cô ôm mặt để Lục Ứng Khâm không nhìn thấy bộ dạng xấu xí của mình lúc khóc. “Phải làm thế nào đây? Em phải làm thế nào đây?”