Hồ Đồ

Chương 46 :

Ngày đăng: 23:54 20/04/20


Từ lúc đưa Trình Đoan Ngọ vào viện cho đến lúc cô tỉnh lại là hai mươi mấy tiếng đồng hồ, Lục Ứng Khâm không dám nhắm mắt, cũng không dám rời đi.



Chưa bao giờ anh ta lại sợ mất đi một điều gì đó như vậy. Anh ta luôn cho rằng mình đã tôi luyện được một trái tim kim cương từ lâu, trái tim ấy sẽ không biết đau đớn là gì nữa. Nhưng khi biết rằng Trình Đoan Ngọ không muốn sống nữa, anh ta bỗng cảm thấy tim mình đau đớn, khoảng thời gian ấy sao lại khó chịu đến vậy.



Đây có lẽ là báo ứng chăng? Chín năm trước anh ta đã nhẫn tâm hủy hoại tất cả những thứ thuộc về cô, còn giờ đây anh ta lại giống như một kẻ điên, muốn tìm lại tất cả những gì thuộc về cô.



Từ lúc bác sĩ nói trong dạ dày của cô có năm mươi viên thuốc ngủ, anh ta tự hỏi sao cô lại coi rẻ mạng sống của mình đến vậy?



Anh ta cảm thấy rất đau lòng.



Cô đã nói rằng: “Trên thế giới này chẳng còn bất cứ thứ gì đáng để cô lưu luyến nữa rồi.”



Lục Ứng Khâm muốn nói điều gì đó nhưng lại chẳng biết nói gì. Anh ta nên nói gì đây? Yêu cô? Thương cô? Sẽ chăm sóc cô?



Tất cả những câu hỏi ấy giờ đây hoàn toàn chẳng còn ý nghĩa gì với Trình Đoan Ngọ nữa.



Sau khi được cấp cứu, Trình Đoan Ngọ vẫn hôn mê. Lục Ứng Khâm ở lại trông nom cô. Nhìn chất lòng trong suốt trong chiếc chai đang trên thành giường từng giọt truyền vào trong cơ thể Trình Đoan Ngọ, anh ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.



Ít nhất, ít nhất cô cũng đã được cứu sống. Nhưng khi nghĩ lại, đầu lông mày của anh ta lại nhíu chặt. Lần này cứu sống được, nhưng lần sau thì sao? Lần sau nữa thì sao?di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn



Anh ta hiểu rõ hai mươi tư tiếng đồng hồ ở bên cạnh cô như thế này chỉ là giải pháp tạm thời, nhưng anh ta không biết làm thế nào, không tưởng tưởng nổi nếu một ngày nào đó thực sự mất cô thì anh ta sẽ ra sao. Trình Đoan Ngọ đã thay đổi, thay đổi lớn nhất của cô không phải ở ngoại hình, không phải ở thái độ mà là sức nặng của cô trong trái tim Lục Ứng Khâm.



Lúc Trình Đoan Ngọ tỉnh lại, hai người họ chẳng ai nói với ai câu nào. Nhìn khuôn mặt tái nhợt và vô cảm của cô, Lục Ứng Khâm lại nhớ tới bộ dạng trước khi tự sát của cô, vẫn là biểu cảm ấy, rõ ràng rất đáng thương nhưng cô lại cố tỏ ra trấn tĩnh. Vì cô mà anh ta bổng thấy mềm lòng, cô lại vội vàng làm hại chính mình như vậy. Lục Ứng Khâm càng nghĩ lại càng nhíu mày, nơi đáy lòng như bùng lên một ngọn lửa không tên. Cô học được cách lừa dối anh ta, học cách ngược đãi trái tim anh ta, cô học tất cả những chiêu mà trước đây anh ta đã dùng để giày vò cô, thậm chí, cô còn cao tay hơn anh ta.



Cô nói với anh ta rằng không phải là cô muốn tự sát, cô nói rằng chỉ là vì cô không thể nào ngủ được. Cô tỏ ra bất lực như vậy, nhưng cứ nghĩ đến năm mươi viên thuốc ngủ đó, Lục Ứng Khâm không thể nào thoải mái, điều ấy khiến anh ta hoài nghi và sợ hãi.



Anh ta muốn dùng những lời lẽ nghiêm trọng hơn để mắng cô, để thức tỉnh cô, nhưng khi nhìn thấy những giọt nước mắt từ kẽ tay cô chảy xuống, anh ta lại mềm lòng.



Cô khóc và hỏi anh ta: “Em phải làm thế nào đây? Sống đã quá mệt mỏi rồi….”



Cô khóc và hỏi anh ta: “Phải làm thế nào đây? Em phải làm thế nào đây?”



Từng câu, từng từ giống như mũi kim đâm vào trái tim anh ta. Lục Ứng Khâm ngẩn ngơ không biết trả lời như thế nào. Chưa bao giờ anh ta lại thấy thương cô như vậy, dường như anh ta cũng đồng cảm với nỗi đau đớn của cô.



Chín năm trước, bố cô đã rời bỏ cô. Hai năm trước, anh trai cô cũng rời bỏ cô. Còn bây giờ là đứa con trai mà cô đứt ruột đẻ ra. Trong số phận đau khổ đó của cô, anh ta đóng vai trò là kẻ chủ mưu. Anh ta chẳng có tư cách gì để chỉ trích cô cả.



Anh ta bỗng thấy chấn động, gần như mất hồn. Anh ta đưa tay nắm lấy chiếc khăn đã ướt đẫm nước mắt của cô, giúp cô lau những giọt nước mắt còn sót lại. Ánh mắt anh ta trở nên dịu dàng tựa dòng suối thu mát lạnh.



Trên hàng mi dài của cô vẫn vương nước mắt, đôi mắt tròn to trên khuôn mặt nhăn nhócàng nổi bật, cô nhìn Lục Ứng Khâm, ánh mắt ngơ ngác.



“Đoan Ngọ…” Lục Ứng Khâm khẽ gọi tên cô. Anh ta muốn nói với cô điều gì đó nhưng lời nói chưa ra khỏi tai miệng thì anh ta cảm thấy sợ rằng nói ra tất cả rồi cũng chỉ nhận được cái nhìn lạnh lùng của cô. Giờ đây, Trình Đoan Ngọ chỉ còn lại nổi tuyệt vọng, sự đau đớn và căm ghét thế gian này. Trái tim cô liệu còn có thê chứa được tình yêu của anh ta nữa không?



Nước mắt cô đã ngừng rơi, nhưng đôi mắt lại dần u ám.



Lục Ứng Khâm vẫn nắm chặt tay cô, hít một hơi thật sâu, nói: “Trình Đoan Ngọ, nghe này, em không chỉ có một mình, em vẫn còn có anh. Hãy cho anh một cơ hội, được không?” Ánh mắt anh ta như chứa ngọn lửa nóng bỏng và chân tình nhìn Trình Đoan Ngọ, đầy mong chờ và khẳng định. “Hãy cho anh một cơ hội để anh đền tội, để anh dùng nửa cuộc đời còn lại bù đắp cho nửa cuộc đời trước kia của em… Đoan Ngọ, anh yêu em! Đoan Ngọ, hãy cho anh thêm một cơ hội nữa.”



“…..”




Trình Đoan Ngọ cố nở nụ cười rồi nói cảm ơn người phụ nữ ấy. Cơn đau bụng càng lúc càng dữ dội, cô ôm bụng bước vào phòng, cứ mỗi bước chân lại cảm thấy như máu đang chảy ra.



Cửa phòng khám hé mở, Trình Đoan Ngọ một tay vịn vào tưởng, một tay mở cửa phòng. Cọ chưa kịp mở cửa phòng khám thì đã nghe thấy bác sĩ nói chuyện với Lục Ứng Khâm.



“Vợ anh chắc chắn đã có thai. Theo tính toàn thì thai nhi đã được 7 tuần đến 8 tuần.’’



“Thời gian trước đây cô ấy có uống hơi nhiều thuốc ngủ, liệu có ảnh hưởng đến thai nhi không?’’



“Bất kể là uống thuốc gì đi nữa thì cái thai này cũng không thể giữ lại được. Lục tiên sinh, rất tiếc phải thông báo báo cho anh biết là, vợ anh mang thai ngoài tử cung. Tranh thủ lúc này vẫn chưa có nguy hiểm gì, tôi khuyên gia đình nên lập tức tiến hành mổ.’’



“Mang thai



ùng sợ hãi.



Tất cả mọi thứ trước mắt bỗng tối sầm lại. Từng giọt mồ hôi chảy xuống.



“Chị ơi!...Chị ơi!”



Ý thức cô ngày càng mơ hồ. Cô chỉ nhìn thấy hình như có bóng dáng một y tá chạy về phía cô. Người cô nềm nhũn. Cô ngã xuống nền nhà, tất cả moi thứ trở nên nhạt nhòa.



Cô mơ hồ nghe thấy giọng nói của Lục Ứng Khâm: “ Đoan Ngọ! Đoan Ngọ! Em sao vậy?! Bác sĩ! Mau cứu cô ấy! Mau lên!”



Cô nắm chặt tay Lục Ứng Khâm, toàn thân không còn chút sức lực nào nữa nhưng vẫn cố gắng tóm chặt lấy anh, cằn chặt môi, cơn đau đớn tột cùng khiến cô tỉnh táo hơn rất nhiều. Mùi tanh nồng của máu trào lên trong miệng. Trán cô và mồ hôi, cô ngẩng lên nói với Lục Ứng Khâm: “Lục Ứng Khâm, xin anh hãy cứu lấy con!”



Lục Ứng Khâm đưa tay đỡ người Trình Đoan Ngọ, an ủi: “Đoan Ngọ,nghe anh nói, đừng sợ! Hãy ngủ một giấc, mọi thứ sẽ tốt lên thôi!”



Sau khi kiểm tra, bác sĩ liền nhận định: “Lập tức đưa bào phòng phẫu thuật, bệnh nhân bắt đầu xuất huyết nhiều. Lập tức chuẩn bị huyết tương!”



Trình Đoan Ngọ nghe thấy bác sĩ nói vậy càng kích động, cô sợ hãi phản kháng: “Lục Ứng Khâm! Em không làm phẫu thuật đâu! Em không làm phẫu thuật đâu!”



Cô vùng vẫy một cách yếu ớt. Sự vùng vẫy ấy chẳng thấm gì so với sự đau đớn mà cơ thể cô đang phải chịu đựng, chỉ cần một y tá thôi cũng giữ được cô. Cô biết rõ mình không đủ sức để đấu với họ nên quay ra nhìn Lục Ứng Khâm, nước mắt đầm đìa, đôi mắt to tròn đỏ hoe trông thất đáng thương, cô hét lên: “Lục Ứng Khâm, xin anh, hãy để đứa bé lại cho em, cầu xin anh đấy!”



Lục Ứng Khâm thấy người lạnh toát, anh ta chưa bao giờ sợ bất cứ điều gì, nhưng trong giây phút này anh ta lại sợ đến run người, nước mắt của Trình Đoan Ngọ giống như mũi dao cứa vào trái tim anh ta. Anh ta thấy tim mình đau đớn vô cùng. Những đứa bé này không đước sinh ra một cách an toàn mà còn nguy hiểm đến cả tính mạng của cô nữa. Câu trả lời cho việc lựa chọn ấy đã quá rõ ràng, Lục Ứng Khâm nắm chặt tay Trình Đoan Ngọ. “Đoan Ngọ, ngoan nào, sau này chúng ta sẽ còn sinh rất nhiều con. Đứa bé này không giữ lại, có được không?”



“Em không muốn! Em cần đứa bé này! Em cần đứa bé này,xin anh đấy! Cầu xin ông chủ Lục! Cho dù nó tàn tật hay đó chết thì em cũng cần nó! Em cầu xin anh!”



Lục Ứng Khâm bị y tá chặn lại ở ngoài phòng phẫu thuật. Lòng anh ta quặn thắt. Một lúc sau anh ta gọi điện cho Quan Nghĩa: “Quan Nghĩa, lập tức gọi điện cho ngân hàng máy của bệnh viện XX để chuẩn bị nhóm máu 0 Rh âm tính. Trình Đoan Ngọ phải phẫu thuật, tôi sợ không đủ máu.”



“Dạ!”



“…” Tắt điện thoại, Lục Ứng Khâm ngẩng lên nhìn, cửa phòng mổ đã đóng chặt, ba chữ “Đang phẫu thuật” giống như 3 mũi dao treo lơ lửng trên đầu Lục Ứng Khâm. Anh ta như bị trói chắt trên một nồi nước sôi, lo lắng đến mức trán rịn mồ hôi.



Anh ta nắm chặt điện thoại, lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi.



Sẽ không có chuyện gì xảy ra với cô ấy. Nhất định là như vậy. Cho dù cô ấy sẽ rất hận anh, cho dù cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, nhưng chỉ cần cô ấy bình an vô sự thì bảo anh phải chết, anh cũng sẵn lòng. Chỉ cần cô được bình an thôi, những thứ khác đều không quan trọng…