Hồ Đồ
Chương 47 :
Ngày đăng: 23:54 20/04/20
Có người nói rằng, khổ đau mới có tính trội.
Trình Đoan Ngọ nằm trên giường bệnh gần một ngày, người giúp việc thay nhau chăm sóc cô, nhưng cô rất ít nói, không phải cô còn tức giận, mà là bởi cô chẳng biết mình còn có thể nói gì nữa. Lúc không còn ai ở bên nói chuyện, cô thường giống như bây giờ, thẫn thờ nhìn lên trần nhà. Cô cũng chẳng nhớ quá trình mổ ấy nữa, vừa ngất đi lại vừa bị gây mê cô gần như không có chút ấn tượng gì với cuộc phẫu thuật kinh hoàng đó. Một cái thai chưa kịp có hình hài nên hầu như không có cảm giác gì về sự tồn tại của nó. Cô đã mất nó rồi, Cơ thể cô chẳng còn cảm giác gì nữa nhưng trái tim thì đau đớn đến tê dại.
Rèm cửa sổ được buông kín, cả căn phòng chẳng có chút ánh sáng. Trình Đoan Ngọ cảm thấy chỉ khi bóng tỗi bao phủ như thế này cô mới có thể thở được.
Tiếng mở cửa vang lên, ánh sắng từ ngoài hành lang chiếu vào khiến bóng của người đang đứng ở cửa đổ dài. Anh ta đứng im ở đó. Trình Đoan Ngọ vừa cảm thấy chói mắt lại vừa cảm thấy buồn bã với ánh sáng bất ngờ xuất hiện đó, cảm giác buồn bã đến ngạt thở lại quay lại với cô, cô trở mình rồi vùi sâu trong chăn, quay lưng ra phía cửa.
Người đứng ngoài cửa khẽ thở dài một tiếng rồi đóng cửa phòng lại, bật điện lên,
Tiếng sột soạt phía sau lưng vang lên, vài giây sau người đó đi đến gần, ngồi xuống cạnh giường cô, chân thành nói: “Đoan Ngọ, anh biết là em hận anh, nhưng anh không có cách nào khác.”
“Trước khi em xảy ra chuyện, anh sợ vì em uống quá nhiều thuốc mà ảnh hưởng đến thai nhi, nhưng lúc em xảy ra chuyện, anh lại cảm thấy cho dù đứa bé cô bị tàn tật hay là có sao đi nữa cũng không quan trọng, chỉ cầm nó có thể sống được và sinh ra. Nhưng số phận đã không cho nó được sinh ra, nó đã chọn nhầm chỗ, nếu để nó được sinh ra, nó đã chọn nhầm chỗ, nếu để nó sống lâu thêm nữa thì cũng sẽ lấy đi cả tính mạng của em..” Đây là lần đầu tiên trong một tháng qua anh ta nhắc đến việc phẫu thuật, nhắc đến cái thai chưa kịp sinh ra thì đã chết yểu đó. Anh ta ta lại gợi lên những ký ức với nỗi đau chất chồng mà mãi không thể nào với của Trình Đoan Ngọ .
“Đừng nói nữa…” Trình Đoan Ngọ nhắm chặt mắt nhưng vẫn không kìm nén được, nước mắt rơi xuống gối, cô cắn môi, cố kiềm chế nỗi đau đớn, nói: “Là do em phúc mỏng . Các con ra đi cũng tốt, sống cũng chịu khổ mà thôi, em chính là sao Chổi, bất cứ ai có quan hệ với em sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp.”
“Đoan Ngọ…” Lục Ưng Khâm thấy rất đau lòng nhưng cố gắng nói những lời thật mềm mỏng. Anh ta biết rằng giờ đây cô đang bị tổn thương cả về thể chất lẫn tinh thần. Lúc cô được đưa ra khỏi phòng mổ, người anh ta cứ cứng đồ như một tên ngốc. Khi ấy, mắt cô nhắm chặt, mặt tái nhợt, người mỏng dính như một tờ giấy, anh ta có cảm giác chỉ một cơn gió nhẹ, thổi qua thôi là cô cũng có thể bay đi mất. Anh ta không muốn trải qua cảm giác bất lực không thể nắm giữ được bất cứ thứ gì ấy nữa.
Trình Đoan Ngọ lau nước mắt, quay người lại, cô gắng ngồi dậy nhưng người mềm nhũn, vừa gượng dậy đã ngã xuống, Lục Ứng Khâm vội vã chạy tới đỡ cô nhưng cô xua tay rồi nằm xuống giường.
“Lục Ứng Khâm, em có vài lời muốn nói với anh.”
“Em nói đi!”
“Lúc trở về nước, anh có nói với em rằng anh sẽ không ngăn cản em muốn rời đi. Bây giờ em muốn đi, hy vọng anh sẽ giữ đúng lời hữa.”
Lục Ứng KHâm khựng lại, mặt bỗng sa sầm. “Tại sao nhất định phải rời đi? Em có thể đi đâu? Trình Đoan Ngọ, anh có thể chịu được kiểu cư xử tùy hứng của em, nhưng thời gian này phải trong phạm vi mà anh ta có thể trông thấy được.”
Trình Đoan Ngọ buồn bã lắc đầu, bất lực nói: “Đi đâu không quan trọng chỉ cần rời xa nơi này là được. Lục Ứng Khâm, anh không phải là em, anh không thể hiểu được nỗi khổ trong lòng em. Em không biết tại sao mình lại sỗng nữa. Em cũng chẳng phải người phụ nữ mạnh mẽ gì. Thậm chí, em chẳng là cái gì cả, em là người phụ nữ kém cỏi trên thế giới này. Vì vậy anh hãy buông em ra, để em đến một nơi thật xa, Ở nơi đây, mỗi ngày em đều cảm thấy mình không thể nào thở nỗi…”
“Nếu thấy buồn thì đi ra nước ngoài cho khuây khỏa, em muốn đi đâu cũng được. Trình Đoan Ngọ, em đã trưởng thành, chạy trốn không phải cách để giải quyết vấn đề đâu.”
“Nhưng…” Trình Đoan Ngọ cắn môi, nước mắt lại tràn ra, đôi mắt cô dường như lúc nào cũng có nước mắt, trông thật đáng thương. “… hẳng thể nào giải quyết được vấn đề. Lục Ứng Khâm, anh đừng coi trọng em quá! Kiếp này, em cũng không còn sức để chống chọi nữa rồi…”
Lục Ứng Khâm bỗng chẳng biết nói gì, chỉ biết siết chặt bàn tay. Từ trước đến giờ, anh ta có thể hô phong hoán vũ nhưng lại không thể thay đổi được cuộc đời bi thảm của một người phụ nữ, mà ngọn nguồn của tất cả sự bi thảm ấy đều là do anh ta. Anh ta bỗng thấy như hụt hơi. “Đoan Ngọ, hãy cho em và cho anh thêm một chút thời gian nữa. Anh sẽ làm cho em dần quên đi tất cả.”
Trình Đoan Ngọ nghẹn ngào lắc đầu. “Không thể quên được, trái tim em đã bị khoét rỗng rồi, làm sao mà quên được?”
Lục Ứng Khâm nóng lòng muốn níu giữ cô nhưng lại chẳng nghĩ ra cách nào. Mọi lời nói đều cứng nhắc và cô ích. Anh ta ôm chặt lấy Trình Đoan Ngọ đang khóc nức nở, anh ta muốn đến gần cô hơn, muốn đến gần trái tim cô hơn.
Trình Đoan Ngọ nghẹn ngào, khẩn khoản van nài: “Lục Ứng Khâm, hãy buông em ra! Chỉ lần này thôi, hãy thuận theo ý em một lần thôi, cũng coi như không uổng phí quãng thời gian em đã từng yêu anh.”
“…”
Trình Đoan Ngọ lại khóc nức nở, cuối cùng mệt quá mà ngủ thiếp đi. Khi cô mở mắt tỉnh lại thì đã ở ngôi biệt thự ngoại ô của Lục Ứng Khâm rồi. Vẫn là căn phòng trước đây của cô, thỏi son trước kia ra nước ngoài cô bỏ quên trên bàn vẫn còn nguyên đó. Tất cả vẫn nguyên vẹn như trước lúc cô rời đi, nhưng trái tim cô lại có thêm hàng trăm, hàng ngàn vết thương, tan vỡ và vụn nát.
Cô biết rằng cuộc đàm phán với Lục Ứng Khâm đã thất bại. Vì vậy cô lựa chọn cách tuyệt mũ thực để thể hiện quyết tâm của mình. Cơ thể cô rất yếu, giờ đã tuyệt thực thì lại càng nghiêm trọng. Lục Ứng Khâm nghe đến thấy vậy liện trở về, hai người cãi nhau rất kịch liệt.
Đã lâu lắm rồi Trình Đoan Ngọ không cãi nhau với Lục Ứng Khâm. Cô đã không ăn uống gì một ngày một đêm nên mới nói được vài câu đã thở hổn hển, chỉ muốn ngã xuống. Lục Ứng Khâm vô cùng tức giận, từ lúc biết cô tuyệt thực, anh ta không thể kiềm chế được cơn tức giận. Anh ta đã rất cô gắng kiềm chế nhưng khi nhìn thấy cô tự hủy hoại chính mình như vậy, anh ta không thể chịu đựng nổi. Anh ta chửi mắng một cách thô bạo, hoàn toàn phản đối cách làm đó của cô.
Cô có thể làm gì tùy thích nhưng phải trong phạm vi cho phép của anh ta và không thể rời bỏ anh ta. Cô cần phải biết giới hạn của mình.
Trình Đoan Ngọ kiên định trả lời: “Đúng vậy.” Chỉ mọt câu thôi nhưng lại như thanh kiếm sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim anh ta.
Anh ta cười đau khổ. “Được!Rất được! Trình Đoan Ngọ em được lắm! Anh sẽ để em đi! Sẽ để em đi!” Miệng anh ta đắng ngắt, dường như tất cả chỗ rượu đã uống buổi tối lại trào lên miệng, vừa đắng vừa cay, anh ta đau đớn nói ra câu để cô đi, rồi sau đó, anh ta nhìn sâu vào mắt cô, chậm rãi nói: “Tết Đoan Ngọ, anh tổ chức sinh nhật lần cuối cho em. Sau đó, chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa.”
“Hứa nhé!”
“Ừ.”
Sau hôm đó. Cô không nhìn thấy Lục Ứng Khâm nữa, chỉ thỉnh thoảng thấy thông tin của anh trên mạng và internet. Thời gian mà họ đã giao hẹn cũng sắp đến. Sinh nhật cô là tết Đoan ngọ.
Buổi tối hôm trước, anh ta gọi điện cho cô, hai người nghe máy im lặng không nói gì đúng mười phút. Cuối cùng, cô không kiên nhẫn được nữa mà cất tiếng hỏi: “Có việc gì không?”
Giọng anh ta khàn khàn, lúc lâu mới trả lời: “Anh chỉ nhắc nhở em một chút ngày mai là tết Đoan ngọ.”
“Em biết rồi. Em chưa quên lời hẹn của chúng ta đâu.”
“…”
Rồi hai người họ lại im lặng. cuối cùng, Lục Ứng Khâm tắt điện thoại. Trình Đoan Ngọ chỉ nghe thấy tiếng thở dài trong điện thoại, ngay cả câu “chào tạm biệt” cũng không có.
Ngày sinh nhật, cô cũng chẳng chuẩn bị gì đặc biệt, chỉ nghĩ rằng đó sẽ là sự giày vò cuối cùng của mình. Sau ngày hôm nay, cô có thể được tự do rồi.
Buổi sáng, sau khi thay đồ cô liền ra khỏi nhà. Lục Ứng Khâm đã cho xe đến đón cô.
Chỉ có điều, khi bước lên xe cô mới phát hiện ra lái xe chính là Du Đông. Cô cũng chẳng để tâm lắm, chỉ buột miệng hỏi: “Sao lại đến đón em?”
Du Đông không quay đầu lại. “Sao, không hi vọng gặp anh à?”
Trình Đoan Ngọ mỉm cười. “ Sao lại thế chứ?”
“Nghe nói sau ngày hôm nay em sẽ rời đi?”
Trình Đoan Ngọ ngẩn ra một chút rồi gật đầu. “Vâng”
Du Đông cười chế giễu. “Lẽ nào Lục Ứng Khâm lại trở nên nhân đạo như vậy?”
Trình Đoan Ngọ không muốn trao đổi với anh ấy quá nhiều về vấn đề này, liền nói sang chuyện khác: “Không phải anh nói sẽ đưa Lạc Lạc ra nước ngoài sao? Vẫn chưa đi à?”
“Nước ngoài?” Du Đông vẫn không quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Đưa ai? Lạc Lạc?”
Trình Đoan Ngọ cảm thấy có chút gì đó không bình thường. “Du Đông, anh làm sao vậy?”
Du Đông không trả lời, chỉ nhấn mạnh ga. Trình Đoan Ngọ bị ngã mạnh về phía sau theo quán tính, lưng bị đập mạnh vào thành ghế đau đớn. Cô khó chịu lấy tay xoa xoa chỗ lưng đau. “Du Đông rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
Cô sốt ruột ngẩng lên. Cảnh tượng ngoài cửa sổ khiến cô thấy sợ hãi. Du Đông đưa cô vào thành phố, anh lái xe với tốc độ rất nhanh, cứ lao đi vun vút.
Trình Đoan Ngọ phát hiện ra có chuyện bất thường, hai tay nắm chặt lấy tay nắm cửa xe, hét to: “Du Đông! Rốt cuộc anh muốn đưa em đi đâu vậy?!”
“…”