Hồ Đồ
Chương 6 :
Ngày đăng: 23:54 20/04/20
Trình Đoan Ngọ của tuổi hai mươi tư không giống như Trình Đoan Ngọ của thuở mười bảy nữa. Cô đã không còn ôm ảo tưởng về Lục Ứng Khâm. Trái tim từng đã sôi sục cũng theo năm tháng mà lạnh lẽo dần. Những thứ mà cô cho là xa hoa kia cuối cùng chỉ đổi lấy sự tiêu điều của nửa cuộc đời còn lại. Những đêm khuya mơ thấy ác mộng, nước mắt lại ướt đẫm khuôn mặt, cô tự hỏí: Vẫn yêu anh ta ư? Còn dám yêu anh ta ư? Nhưng câu trả lời dành cho cô chỉ là sự lạnh lẽo và im ắng của căn phòng.
Sau một tuần chiến tranh lạnh, cuối cùng anh cô cũng tha thứ cho cô.
Cuộc sống đôi khi tàn nhẫn đến mức khiến con người ta chỉ có thể thỏa hiệp một cách bất lực.
Cả Trình Đoan Ngọ và Trình Lạc Minh đều bị gánh nặng cuộc sống đè lên lưng, cuộc sống biến họ thành những con người tầm thường, thô tục. cái gọi là tôn nghiêm, khi chất ở họ hoàn toàn biến mất, giờ chỉ còn lại thân xác tiều tụy cố sống cho qua ngày.
Nhiều năm trôi qua, dù có đau đớn thế nào thì cô cũng chưa bao giờ thấy anh trai rơi nước mắt trước mặt cô. Vậy mà, lúc thu dọn đồ đạc của Đông Thiên, nhìn thấy tấm ảnh của thằng bé, anh cô lại khóc.
Cô thấy chua xót. Cô cố gắng hít thở thật sâu để không để lộ chút tiếc nuối hay thương xót, nuốt nước mắt vào trong. Không phải cô vô tình. Nó là con trai cô, cô gần như mất đi mạng sống của mình mới sinh ra nó, làm sao không đau xót? Nhưng cô có thể làm được gì chứ? Cô thấy quá mệt mỏi để có thể tiếp tục đấu tranh với sô phận của mình rồi.
Rời khỏi thành phố này để bắt đàu một cuộc sống mới. Đó là điều mà cô và anh cô đã thỏa thuận.
Trình Đoan Ngọ đã không còn là thiếu nữ cao ngạo của ngày xưa. Giờ đây, tuy cuộc sống của cô có vất vả nhưng nghị lực sống thì mãnh liệt. Du Đông cảm thấy cô hấp dẫn hơn nhiều so với trước kia.
Anh nhớ trước kia anh đã từng không biết lượng sức mình mà thích Trình Đoan Ngọ, cuối cùng bị Trình Lạc Minh “dạy cho một bài học”. khi ấy, nhà họ TRình quyền cao chức trọng như vậy, đâu dễ để người khác tiếp cận. Trình Lạc Minh đã không chút nể mặt, khinh thường nói: “Cậu dựa vào gì mà thích em gái tôi chứ? Đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.”
Lúc đó, Du Đông chỉ biết im lặng đứng sau lưng anh ta, tức giận siết chặt bàn tay, cắn răng chịu đựng, không dám nói lời nào. Anh đúng là “cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga”. Vì thế anh nhẫn nhịn không nói ra. Những năm sau đó, ngày càng chứng kiến Trình Đoan Ngọ lớn lên từng ngày, ngày càng lộng lẫy, rồi cô đem lòng yêu Lục Ứng Khâm, từng bước lao xuống vực sâu và chẳng bao giờ có thể quay lại được…
Chưa bao giờ anh thấy vui sướng khi Trình gia rơi vào túng quẫn bởi anh sợ nếu như thế, anh sẽ chẳng bao giờ dám tiếp cận Trình Đoan Ngọ. Anh luôn cảm thấy so với Trình Đoan Ngọ, tình cảm của anh rất tầm thường. cho đến bây giờ, anh vẫn không xứng với cô.
Biểu lộ của Trình Đoan Ngọ đã mang lại cho Du Đông sự cỗ vũ vô hạn. Nhiều năm trước, vì sự tự ti anh đã bỏ qua cơ hội thể hiện tình cảm của mình. Nhiều năm sau, anh nhận ra rằng, nửa cuộc đời còn lại của anh sẽ không để mình tiếp tục hối hận nữa. Ban tay đang nắm chặt nãy giờ dần buông lỏng rồi cuối cùng đặt nhẹ lên bàn tay của Trình Đoan Ngọ. Giọng anh run run vì xúc động, anh nghe thấy giọng nói của mình đang vang vọng bên tai: “Đoan Ngọ, đừng đi nữa, sau này…ở bên cạnh anh nhé…”
“…”