Hồ Đồ
Chương 7 :
Ngày đăng: 23:54 20/04/20
Trình Đoan Ngọ biết rằng không nên quá tham lam, nhưng cô chỉ là một cô gái bình thường, mệt mỏi đến độ không thể bước thêm được nữa, cô thực sự muốn được nghỉ ngơi. Vì vậy cô đã chọn cách dừng chân bên cạnh Du Đông.
Cô luôn nghĩ rằng bầu trời của cô còn lại những tầng mây u ám. Không ngờ ông trời vẫn thương xót mà cho cô một con đường sống. Bầu trời tối tăm mù mịt của cô cuối cùng cũng hé lộ những tia sáng rực rỡ.
Du Đông gửi Lạc Lạc đến nhà trẻ rồi bươn chải làm ăn cũng kiếm được một khoản tiền để trang trải cuộc sống, tuy không dư giả nhưng cũng không đến mức thiếu thốn chật vật. Hai bố con cũng có một cuộc sống khá đầy đủ, nhà ,xe đủ cả, Trình Đoan Ngọ có đến sống cùng cũng không phải chịu cực khổ gì.
Cứ rãnh rỗi là Trình Đoan Ngọ lại đến nhà Du Đông. Anh cũng chẳng nghĩ ngợi gì, đánh cho cô một bộ chìa kháo để dùng cho thuận thiện.
Đi chợ mua thức ăn xong Trình Đoan Ngọ liền chạy qua đó. Du Đông gà trống nuôi con nên cũng chẳng để ý gì nhiều đến chuyện thu dọn nhà cửa, bếp núc. Nhà cửa không có ai dọn dẹp nên rất bừa bộn. Trình Đoan Ngọ uống xong cốc trà liền bắt tay vào quét dọn nhà. Trước kia cô cũng có đến dọn dẹp vài lần nhưng chưa vào phòng ngủ của anh. Lần này, không biết vì Du Đông đã ngỏ lời với mình hay là ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại đi vào căn phòng ấy. Du Đông là một người đàn ông trầm tĩnh, trước đây cũng vậy. vợ anh đã mất hai năm nhưng cuộc sống thật là đơn điệu, trong nhà chẳng có hơi phụ nữ. Thậm chí, đến bức ảnh của người vợ đã mất cũng không có. Trình Đoan Ngọ day day mũi. Cũng chẳng nghĩ ngợi thêm nữa. Cô sờ lên tấm ga trải giường, thấy hơi ấm. Chẳng có ai chăm sóc, tất cả mọi thứ đều tự mình làm, Du Đông bận rộn cả ngày như vậy, chẳng có thời gian mà để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này.
Trình Đoan Ngọ nghĩ vậy mà thấy cổ họng nghèn nghẹn. cô buộc một sợi dây thật dài rồi mang ga trải giường và chăn của Lạc Lạc và Du Đông ra phơi. Cô đứng trên một chiếc ghế rồi lấy chổi lông gà đập nhẹ để những sợi bông bên trong được tơi xốp, dễ dàng hấp thụ ánh sáng mặt trời, mau khô.
Trước đó, Trình Đoan Ngọ đã gọi điện cho Du Đông, vì muốn gặp cô lâu hơn một chút nên anh vội vã trở về nhà , khi về đến cửa, trán anh đẫm mồ hôi.
Trình Đoan Ngọ đang bận phủi chăn nên không để ý, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của Du Đông ở phía sau lưng.
“Đoan Ngọ, sao em đến đây dọn dẹp vậy? Mấy việc vặt này anh thuê người làm vài tiếng là được rồi. Em xuống đi!”
Trình Đoan Ngọ quay đầu lại, chạm phải ánh mắt long lanh của Du Đông, khóe miệng khẽ nhếch lên, hai chiếc răng khểnh khiến anh trẻ hơn so với tuổi rất nhiều.
Cô dừng tây, ánh mắt có chút bối rối, bỗng nhận thấy đã nhiều năm trôi qua nhưng Du Đông không thể thay đổi. Trước kia, anh ta cũng trầm tính như vậy nhưng trước kia, làm gì có chỗ dành cho Du Đông chứ? Khi ấy, trong tầm mắt của cô chỉ có Lục Ứng Khâm. Sự cao ngạo khiến cô tự cho rằng chỉ có người đàn ông ưu tú nhất mới xứng với cô mà thôi.
Giờ nghĩ lại, cô thấy suy nghĩ của mình thấy thật nực cười. Nếu như…nếu như cô nhận ra mọi thứ sớm hơn thì phải chăng mọi chuyện sẽ không như thế này.
Cô hít một hơi thật sâu, quay lại mỉm cười, trêu anh: “Nếu anh cảm thấy áy náy thì cứ đưa tiền thuê giúp việc theo giờ đó cho em.”
Du Đông sững lại, cảm thấy hơi khó xử. Ánh mắt do dự của anh khiến Trình Đoan Ngọ không nhịn được cười. chắc anh đang nghĩ nếu đưa tiền cho cô thật thì sẽ xúc phạm đến lòng tự tôn của cô chăng? Cô đã đánh mất lòng tự tôn từ lâu rồi. cô cười độ lượng, tiếp tục công việc đang làm dở.
Du Đông im lặng một lúc rồi thận trong hỏi: “ Đoan Ngọ, hôm nay nhà trẻ của Lạc Lạc có tổ chức một số, hoạt động, cô giáo bảo anh đến đón muộn một chút, hay là chúng ta…hay là chúng ta ra ngoài ăn nhé?”
Trình Đoan Ngọ định từ chối. cuộc sống khốn khó đẫ dạy cho cô thói quen tiết kiệm, nhưng cô nghĩ, mình đã bắt đầu một giai đoạn tình cảm mới thì cũng nên vui vẻ chấp nhận lòng tốt của Du Đông. Cô mỉm cười vui vẻ trả lời: “Được thôi, hôm nay trời nắng to, phơi chăn hai tiếng là được rồi, vừa hay đến giờ ăn tối, chúng ta ra ngoài ăn đi!”
“…”
Du Đông lái xe đưa Trình Đoan Ngọ đến một nhà hàng cao cấp trong thành phố. Trình Đoan Ngọ mặc chiếc váy hoa liền thân, đi dôi giày đế bệt, nhìn rất bình thường, mặc dù cô trông cũng khá xinh xắn nhưng cô có cảm giác mình không thích hợp với nơi này lắm. Cô nắm lấy váy, cảm thấy hơi căng thẳng.
Vốn là người xuề xòa nên Du Đông cũng chẳng để ý đến những chi tiết nhỏ đó. Thực ra Du Đông cũng là một người rất quê, nếu không phải vì gặp gỡ, trao đổi làm ăn, thì anh rất hiếm khi đến những nơi lãng mạn như thế này, thế nên anh cũng chẳng nghĩ gì nhiều.
Nét mặt của Quan Nghĩa vẫn không thay đổi, dường như anh ta đã đoán được sự phản kháng của cô. “Ông chủ có việc muốn gặp cô, hi vọng cô có thể đi cùng tôi, như thế sẽ dễ cho tất cả mọi người.”
“Dựa vào cái gì mà tôi phải đi theo anh chứ?” Trình Đoan Ngọ đẩy Quan Nghĩa tránh sang một bên. Anh ta vẫn đứng trơ đó. Trình Đoan Ngọ tức giận nói: “Rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh không tránh ra tôi báo cảnh sát đấy!”
Cuối cùng, nét mặt của Quan Nghĩa cũng có chút biến đổi. Anh ta nhìn cô với ánh mắt có chút khó xử, hít một hơi thật sau, nói: “Đoan Ngọ, việc gì cô phải làm loạn lên thế chứ? Cô biết là dù thế nào đi nữa thì cô cũng không thể thắng nổi anh ấy mà.”
Trình Đoan Ngọ tức giận mở trừng mắt. “Là tôi giày vò hay chính anh ta giày vò tôi? Quan Nghĩa, nếu anh còn coi tôi là bạn thì xin anh tránh đường cho tôi đi!”
“Đoan Ngọ, ngày hôm nay cô rời đi, thế ngày mai thì sao? Ngày kia thì sao? Còn…còn con cô nữa. Ôi, tôi thật không biết nói thế nào với cô, hà cớ gì cô phải tự hủy họai mình như vậy? Vẫn chưa đủ sao?”
“Trước kia tôi ngu ngốc, nhưng bây giờ thì tôi tỉnh ngộ rồi, được chưa?” Nhắc đến con, Trình Đoan Ngọ đành phải chấp nhận đầu hàng, cô thở dài bất lực. “Vì những sai lầm của quá khứ, tôi đã phải trả giá đắt như vậy mà vẫn chưa đủ sao? Tại sao vẫn chưa buông tha cho tôi chứ?”
“…”
Cuối cùng thì Trình Đoan Ngọ đành phải thỏa hiệp đi theo Quan Nghĩa. Cô không muốn làm anh ta phải khó xử. cô cũng không thể làm ngơ trước mối thân tình trước kia của mình. Suốt quãng đường ngồi trên xe, cô chỉ im lặng, không nói bất cứ câu nào. Nhiều lúc Quan Nghĩa cũng thấy hoài nghi không biết cô có ngồi trên xe hay không.
Quan Nghĩa và Trình Đoan Ngọ bằng tuổi nhau. Trước kia, anh ta cũng là người có quan hệ tốt nhất bên cạnh Lục Ứng Khâm và Trình Đoan Ngọ. mặc dù Lục Ứng Khâm không thích Trình Đoan Ngọ nhưng anh ta cũng để hai người kết bạn. Vì vậy Quan Nghĩa quan tâm đến Trình Đoan Ngọ hơn những người khác.
Mấy năm nay, con đường sự nghiệp của Lục Ứng Khâm cũng coi như thuận buồm xuôi gió, tiền bạc, quyền lực và phụ nữ đều không thiếu. nhưng dường như anh ta không động lòng với ai. Quan Nghĩa có cảm giác anh ta trở nên cứng nhắc, chẳng giống người nữa.
Lúc chưa giàu có, người mà anh ta thích là Du Giai Giai nhưng theo như Quan Nghĩa thấy, nhưng năm qua anh ta cũng chưa xác định gì với cô, mặc dù đã có hẹn ước nhưng cũng chẳng thấy đả động đến chuyện kết hôn. Chẳng ai hiểu được rốt cuộc anh ta nghĩ gì nữa.
Du Giai Giai là một cô gái thông minh, luôn biết khi nào thì nên nói gì. Giống như hôm đó trở về, ngay cả Quan Nghĩa cũng biết rằng Lục Ứng Khâm rất khó chịu khi nhìn thấy Trình Đoan Ngọ đi ăn cùng Du Đông nên anh ta mới đẩy mọi người vào tình thế khó xử như thế. Tuy vậy, Du Giai Giai vẫn tỏ ra không hiểu chuyện gì, còn giận dỗi nói với Lục Ứng Khâm: “Ứng Khâm, có phải là anh quá độc ác với Đoan Ngọ rồi không? Cũng chẳng phải chuyện gì to tát, làm gì phải tức giận như vậy?”
Lục Ứng Khâm cười mà như không cười, ôm eo cô, nói: “Em chỉ cần biết anh sẽ không đối xử với em như vậy là được.”
Một câu trả lời nước đôi như vậy thì có thể hiểu theo nhiều nghĩa khác nhau. Du Giai Giai cũng không nói thêm nữa, rời đi với vẻ mặt thỏa mãn.
Đôi lúc Quan Nghĩa cũng tự hỏi, người phụ nữa này dễ thỏa mãn đến vậy sao?
Quả nhiên, Du Giai Giai vừa rời đi không lâu, nét mặt Lục Ứng Khâm liền thay đổi. Anh lạnh lùng dặn dò Quan Nghĩa điều tra tất cả những gì liên quan đến Du Đông cùng Trình Đoan Ngọ. cuối cùng, khi nhìn thấy một tập ảnh thuộc hạ chụp lại, anh ta nổi giận đùng đùng.
Lục Ứng Khâm không phải dễ dàng nổi giận thậm chí anh ta còn rất biết kiềm chế cảm xúc, nhưng đứng trước Trình Đoan Ngọ hay những việc liên quan đến cô, anh ta lại biến thành người đàn ông khắc nghiệt nhất trên thế giới này. dường như, Trình Đoan Ngọ có khả năng đánh thức và kích thích những khả năng vô hạn trong con người anh ta. Nhưng Quan Nghĩa cũng cảm thấy, chỉ khi đứng trước Trình Đoan Ngọ, Lục Ứng Khâm mới giống một người đang sống…
Quan Nghĩa quay lại, nhìn nét mặt không chút cảm xúc của Trình Đoan Ngọ. Anh ta lo lắng nghĩ, tất cả những việc mà anh ta làm, liệu có đúng không?
Hai con người ấy phải chăng chỉ có thể trở thành hai kẻ xa lạ thì mới phải là giải pháp thích hợp nhất?