Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1 : Đại tiểu mỹ nữ

Ngày đăng: 04:38 20/04/20




Ánh nắng chói chang, không khí oi bức làm cho người ta cảm giác có chút thở không nổi, từ đầu tháng bảy đến nay, thành phố Giang Hải đã hơn một tuần lễ này luôn bảo trì mức nhiệt trên 40°C, khí trời dị thường như vậy khiến mọi người không dám ra khỏi cửa, chỉ có thể ở trong phòng có điều hòa không khí.



Giữa trưa chính là thời gian nóng nhất trong ngày, đoạn quốc lộ 107 Giang Hải lại có một thiếu niên không nhanh không chậm bước đi trên đường, hướng đi về phía trung tâm thành phố Giang Hải.



Thiếu niên cao hơn 170cm, vóc người gầy ốm, khuôn mặt cũng không tính là đẹp trai, ngược lại mang cho người ta cảm giác thấy vài phần thanh tú, mà một thân ăn mặc cũng là bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa.



Trên thân mặc một chiếc áo T-shirt phổ thông màu trắng, dưới thân xuyên một chiếc quần jean đã bạc màu, chân đi một đôi giày thể thao màu trắng đã bị ố vàng, toàn bộ tổ hợp một chỗ thêm cả đầu tóc cộng lại sợ là cũng không đến một trăm đồng.



Mặt trời trên đỉnh đầu đủ có thể nướng cháy da thịt dường như lại không có chút gì ảnh hưởng tới thiếu niên, hắn một mặt hớn hở, không chút nào có cảm giác mệt mỏi, càng khiến người ta kinh ngạc đó là trên mặt của hắn không hề có một giọt mồ hôi nào.



"Tuýt tuýt...." Tiếng còi xe vang lên, một chiếc Audi màu đen từ phía sau thiếu niên đang lao nhanh về phía hắn.



Thiếu niên quay người lại, trên mặt lộ ra một nụ cười xán lạn, hắn chẳng những không tránh né, ngược lại còn giang rộng hai tay ngăn tại giữa đường.



"Kít........" Kèm theo tiếng phanh xe chói tai còn có hai tiếng kinh hô, chiếc Audi đã dừng lại cách thiếu niên không đến một xích (bằng 1/3 mét).



Cửa sổ hạ xuống, một nam nhân nhô đầu ra hướng về phía thiếu niên rống giận:



- Ngươi muốn chết à?



- Xe này đi thành phố Giang Hải phải không?



Tuy thiếu niên thiếu chút nữa bị xe đụng trúng, nhưng lại không có chút nào bị hù dọa, thậm chí trên mặt còn kèm theo nụ cười.



- Liên quan gì đến ngươi? Mau tránh ra, không thì đừng trách ta không khách khí!



Nam nhân lớn tiếng trách mắng, giọng điệu còn mang theo khẩn trương, hắn từng nghe nói qua, đoạn thời gian này không phải là lúc thái bình, chẳng lẽ tiểu tử này muốn ăn cướp?



Thiếu niên khẽ cười:



- Ta muốn đi nhờ xe.



- Đi nhờ xe?



Nam nhân sững sờ, ngữ khí thả lỏng đồng thời lại cảm thấy tức giận:



- Đây không phải là taxi!



- Ta biết.



Thiếu niên hì hì cười nói:



- Ta không thích ngồi taxi.



- Ngươi không thích ngồi taxi thì ngồi xe bus đi, tóm lại nhanh tránh ra cho ta!



Nam nhân không nén phiền nói.



- Ta cũng không thích ngồi xe bus.



Bộ dáng của thiếu niên là muốn quyết tâm phải ngồi chiếc xe này, y nguyên ngăn trở trước mặt xe, không có chút nào ý tứ muốn nhường đường.



- Ta không cần biết người thích hay không...



Nam nhân hiển nhiên không muốn dây dưa nhiều với tên gia hỏa này.



Chỉ là hắn còn chưa nói xong, trong xe lại truyền ra một thanh âm nghe rất vui tai:



- Để cho hắn lên xe đi!



Nghe được thanh âm này, nam nhân không khỏi ngơ ngác:



- Mộng Oánh, tiểu tử này không rõ lai lịch, em thật muốn cho...



- Ta nói để cho hắn lên đi!


- Làm gì có ai tên như vậy?



Sau phút chốc, Tô Bối Bối căm phẫn nói.



Hạ Thiên lại ở đó cảm khái:



- Nhiều người ưa thích ta như vậy, áp lực đối với ta thật là rất lớn!



- Buồn nôn!



Tô Bối Bối làm bộ như muốn nôn ọe.



- Đại sư phụ nói với ta, nữ hài tử buồn nôn quá nửa là mang thai.



Hạ Thiên một mặt đứng đắn nói.



- Ngươi!



Tô Bối Bối khuôn mặt đỏ bừng:



- Lưu manh!



- Nhị sư phụ nói với ta, ta trời sinh chính là một tên lưu manh.



Hạ Thiên vẫn một bộ dạng đứng đắn nói.



- Ta thấy đại sư phụ nhị sư phụ của ngươi cũng không phải là người tốt!



Tô Bối Bối hung hăng nhìn chằm chằm Hạ Thiên, nếu ánh mắt có thể giết người, Hạ Thiên sớm đã bị thiên đao vạn trảm.



- Tam sư phụ của ta nhất định sẽ ưa thích ngươi, bởi vì hắn với ngươi có cùng một cách nhìn, hắn nói đại sư phụ và nhị sư phụ của ta đều là hỗn đản.



Hạ Thiên khẽ cười hì hì.



- Ngươi sao lại có nhiều sư phụ như vậy?



Tô Bối Bối sắp điên mất rồi.



- Thần tiên tỷ tỷ nói cho ta, người khác từ nhỏ đến lớn ít nhất có mấy chục lão sư, ta chỉ có ba sư phụ cũng tính là không tệ rùi.



Hạ Thiên cười hì hì nói.



- Thần tiên tỷ tỷ lại là ai?



Tô Bối Bối đầu đã có chút phát ngất.



- Thần tiên tỷ tỷ cũng là lão bà của ta.



Hạ Thiên trong mắt chớp qua một phần ôn nhu, biểu tình trên mặt trong nháy mắt cũng không cùng dạng.



- Lão bà của ngươi không phải là Kiều Tiểu Kiều sao?



Tô Bối Bối một trận đau đầu, gia hỏa này sao lời nói lại loạn như vậy a.



- Ngươi thật ngốc, thần tiên tỷ tỷ là đại lão bà của ta, Tiểu Kiều là tiểu lão bà, vấn đề đơn giản như vậy ngươi cũng không rõ ràng?



Hạ Thiên trong giọng nói mang theo một tia xem thường.



Nam nhân ở phía trước lái xe cuối cùng cũng không nhịn nổi:



- Bối Bối, gia hỏa này vốn bị bệnh thần kinh, em so đo cùng hắn làm gì?