Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 2 : Bị nổ lốp

Ngày đăng: 04:38 20/04/20




- Tam ca, em cũng vừa mới biết hắn bị bệnh thần kinh mà!



Tô Bối Bối bĩu bĩu môi, không sai, hiện tại nàng đã tin tưởng não Hạ Thiên có vấn đề, như nói Kiều Tiểu Kiều là lão bà của hắn còn có một phần vạn khả năng là thật, đằng này lại nói Kiều Tiểu Kiều làm tiểu lão bà của hắn, khẳng định chỉ có ở trong ảo tưởng của mấy tên bị bệnh thần kinh.



- Tài xế đại ca, ta biết anh đố kị ta.



Hạ Thiên như cũ đắc ý nói.



- Đố kị ngươi? Tô Tuấn Phong ta lại phải đi đố kị với ngươi?



Nam nhân cảm giác thấy quá buồn cười.



- Đúng vậy, tam ca từ nhỏ đã là thiên tài, hai mươi hai tuổi đã lấy được học vị bác sĩ tại đại học Colombia ở Mỹ, sau khi về nước từ tay trắng khởi nghiệp, chỉ với thời gian ba năm đã xây lên một nhà công ty có tài sản ngàn vạn, lại phải đi đố kị cái loại nhà quê không có cả tiền ngồi taxi như ngươi à?



Tô Bối Bối khẽ hừ một tiếng:



- Tam ca so với ngươi có tiền, cũng đẹp trai hơn ngươi, nếu nói đố kị thì cũng phải là ngươi đố kị anh ấy mới đúng!



- Tài sản có ngàn vạn mà thôi, chờ đến lúc ta hai mươi lăm tuổi khẳng định sẽ không chỉ có chút ít tiền như vậy.



Hạ Thiên hời hợt nói.



- Như vậy mà còn là chút ít tiền?



Tô Bối Bối căm phẫn không thôi,



- Ngươi ngay cả taxi còn chưa ngồi, thế mà dám nói ngàn vạn chỉ là chút ít tiền?



- Lão bà của ta nói, nàng nhắm mắt một ngàn vạn không có, nhưng mở mắt sẽ có tiền triệu.



Hạ Thiên thờ ơ nói.



Tô Bối Bối không khỏi ngẩn ngơ, cả Tô Tuấn Phong cũng nhịn không nổi quay sang nhìn Hạ Thiên, chẳng lẽ gia hỏa thật sự quen biết Kiều Tiểu Kiều? Bởi vì bọn họ biết, xác thực Kiều Tiểu Kiều có bản sự như vậy, tư kim quay vòng trên tay của nàng chút ít cũng có vài chục triệu, trong nháy mắt tổn thất ngàn vạn hoặc lãi tiền triệu đều là có khả năng.



- Nhà quê, cho dù Kiều Tiểu Kiều là lão bà của ngươi thì tiền đó cũng là của nàng, không liên quan gì đến ngươi!



Tô Bối Bối hừ nhẹ một tiếng, giọng điệu mang theo chế nhạo:



- Chẳng lẽ ngươi muốn ăn bám?



- Thực ra thì lão bà là của ta, tiền của nàng đương nhiên cũng là tiền của ta, chẳng qua tam sư phụ nói với ta, nam nhân không thể ăn bám, cho nên ta quyết định chính mình sẽ đi kiếm tiền.



Hạ Thiên tràn đầy tự tin:



- Chờ sau khi ta tới Giang Hải, rất nhanh sẽ kiếm được tiền.



- Hừ, chỉ bằng ngươi như thế này, tám phần là chưa tốt nghiệp đại học, nhiều nhất cũng chỉ có thể đi làm dân công, một tháng có thể kiếm hai ba ngàn đồng cũng là không tệ.



Tô Bối Bối dùng ánh mắt xem thường nhìn Hạ Thiên.



- Thực ra ta cũng không đi học.



Hạ Thiên quay đầu nhìn Tô Bối Bối:



- Năm ta ba tuổi, ngày đầu tiên đi nhà trẻ thì trên đường đã gặp Thần tiên tỷ tỷ, hai chúng ta vừa gặp đã chung tình liền cùng nhau cùng lúc bỏ chạy.



"Phụt...." Đại mỹ nữ đang uống nước khoáng, vừa nghe như vậy liền một ngụm nước đều phun hết ra, sau đó là một trận ho khan kịch liệt, "Khụ...khụ..."



- Biểu tỷ, chị không sao chứ?



Tô Bối Bối nhanh chóng vỗ nhẹ lên lưng của đại mỹ nữ, một mặt quan tâm hỏi.


- Cũng không biết hôm nay làm sao lại gặp nhiều chuyện như vậy, trước kia chúng ta về Giang Hải đều rất thuận lợi mà.



Tô Bối Bối trề lên miệng nhỏ, sau đó liền đem hết bất mãn chuốc lên người Hạ Thiên:



- Ta thấy ngươi chính là Tai tinh, ngươi mới lên xe một lúc, xe liền bị hỏng!



- Thần tiên tỷ tỷ nói ta chính là đại Phúc tinh, lão bà của ta nói gặp được ta cũng là vận may lớn nhất cuộc đời nàng.



Hạ Thiên hiển nhiên không đồng ý với cách nói của Tô Bối Bối.



- Bệnh thần kinh, hoang tưởng điên dại, không cách trị!



Tô Bối Bối bĩu bĩu môi.



- Chỉ cần là bệnh đều có thể chữa, bệnh thần kinh cũng chỉ là hệ thần kinh có chút vấn đề mà thôi, đều có thể chữa khỏi.



Hạ Thiên lắc lắc đầu nói.



- Làm như ngươi là thần y không bằng!



Tô Bối Bối dùng ánh mắt xem thường nhìn vào Hạ Thiên.



- Không sai, ta chính là thần y.



Hạ Thiên lại không thấy gì không đúng, gật gật đầu.



- Ngươi không nói khoác sẽ chết à?



Tô Bối Bối không giọng điệu không tốt nói.



Hạ Thiên một mặt vô tội:



- Không trách được đại sư phụ nói với ta, bây giờ nói thật luôn không ai tin tưởng.



Tô Bối Bối hung hăng trừng Hạ Thiên, cuối cùng không tiếp tục nói chuyện.



Khoảng mười phút sau, đầu trọc lại xuất hiện trước mặt mọi người.



- Sửa xong rồi chứ?



Đại mỹ nữ đứng dậy.



- Đã xong, chẳng qua là tiểu thư, cô vừa nói cái kia....



Đầu trọc còn chưa nói xong, đại mỹ nữ liền đem một xấp tiền ném tới tay của hắn,



- Cầm lấy đi!



- Cảm ơn tiểu thư.



Đầu trọc trên mặt hớn hở.



Đại mỹ nữ không nhìn đầu trọc, trực tiếp hướng phía ngoài cửa đi ra, mấy người Hạ Thiên cũng lập tức theo sau, nhưng rất nhanh bọn họ liền phát hiện tình huống có chút không đúng, bởi vì cửa đã bị khóa lại.



- Tiểu thư, các ngươi tạm thời còn chưa đi được.



Thanh âm của đầu trọc từ phía sau truyền đến.