Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 102 : Đánh chết người rồi

Ngày đăng: 04:39 20/04/20




Mộc Hàm còn đang trầm mặc thì điện thoại của Hạ Thiên đã vang lên:



- Ông xã, điện thoại kìa... ....



Hạ Thiên lấy điện thoại ra, một dãy số lạ nhưng hắn vẫn nhận máy:



- Alo, ai đó?



- Tiểu bại hoại, là chị!



Trong điện thoại vang lên giọng nói run rẩy của Liễu Mộng:



- Cậu đến tìm chị ngay có được không? Chị...Chị có hơi sợ.



- Chị Mộng, chị đừng sợ, chị đang ở đâu?



Hạ Thiên vội vàng hỏi.



- Chị không biết đây là đâu, chỗ này rất vắng, không có người, không có xe, cậu đến mau, chị...Chị đánh chết người rồi.



Giọng nói của Liễu Mộng có chút bất an.



- Sao? Đánh chết người sao?



Hạ Thiên cũng ngẩn ngơ, Liễu Mộng sao lại đánh chết người?



Liễu Mộng cũng cảm giác được Hạ Thiên có chút nghi hoặc, nàng lập tức giải thích một câu trong điện thoại:



- Tiểu bại hoại, chị ở nhà quá buồn nên lén chạy ra ngoài tìm cậu nhưng chờ rất lâu mà không có taxi. Sau đó có một chiếc xe dừng lại hỏi chị có muốn đi không, tất nhiên là chị đi. Nào ngờ tên này chạy đến một địa phương vắng vẻ rồi muốn ức hiếp chị, sau đó chị cho hắn một đấm, không ngờ đối phương chết queo.



- Cái gì? Tên khốn nào dám ức hiếp chị?



Hạ Thiên nổi giận:



- Chết cũng tốt, chị Mộng, chị đừng sợ, tôi đến ngay.



- Nhưng, chị không biết mình ở đâu, sao cậu có thể tìm đến được?



Liễu Mộng rất bất an:



- Tiểu bại hoại, lần đầu tiên chị đánh chết người, cậu lại đây nhanh lên, chị thật sự có chút sợ hãi, chẳng biết có bị bắt hay không. Lỡ may chị bị bắt và nhốt tù vài chục năm, như vậy nhất định sẽ rất buồn bực.



- Chồng, có chuyện gì xảy ra?



Kiều Tiểu Kiều ở phía trước mở miệng:



- Anh muốn đi đâu?



- Anh cũng không biết, chị Mộng không nói mình đang ở đâu.


- Chị Mộng, bây giờ chị rất mạnh, một quyền kia lại trúng đầu đối phương, dù là em trúng một quyền của chị vào đầu cũng khó thể chịu được.



Hạ Thiên giải thích:



- Tên khốn kia chỉ là người thường, bị chị đánh chết cũng là bình thường.



- Có phải như vậy không?



Liễu Mộng có chút mừng rỡ:



- Tiểu bại hoại, bây giờ có phải chị đã đánh đấm lợi hại rồi không?



- Điều này... ....



Hạ Thiên gãi gãi đầu:



- Chị Mộng, thật ra chị chỉ mạnh mà thôi, không thể tính là giỏi đánh đấm. Nếu chị có thể đánh trúng đối phương thì sẽ thắng, nhưng nếu là đánh nhau thật sự thì chị chưa hẳn đánh trúng được đối phương.



Liễu Mộng bắt đầu có chút thất vọng:



- Như vậy sao? Chị còn tưởng rằng mình đã rất giỏi rồi chứ? Nói như vậy sau này ai ức hiếp thì chị sẽ đánh hắn.



- Chị Mộng, không sao, có người ức hiếp chị thì tôi sẽ giúp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.



Hạ Thiên vội vàng nói.



Liễu Mộng cong miệng lên:



- Như vậy không được, tự mình đánh vẫn sướng hơn.



Hạ Thiên cũng thích tự mình ra tay, vì vậy hắn suy nghĩ một chút rồi nói:



- Chị Mộng, nếu không tôi dạy chị võ công nhé?



- Hay, rất hay!



Liễu Mộng tung tăng như chim sẻ:



- Tiểu bại hoại, cậu dạy chị võ công, sau này chị thấy kẻ nào không vừa mắt thì đánh cho bõ ghét.



Nhưng ngay sau đó Liễu Mộng lại nghĩ đến vấn đề gì đó, vẻ mặt nàng có chút ảm đạm:



- Nhưng mà này, tiểu bại hoại, nghe nói học võ phải bắt đầu từ bé, chị đã lớn tướng thế này còn học gì nữa?



Dù Liễu Mộng chỉ có tâm tình của đứa bé mười sáu nhưng không thể phủ nhận thân thể của nàng đã là ba mươi sáu, những chỗ nào nên phát dục thì đã bành trướng, cũng không tính là dẻo dai. Thực tế một người mười sáu tuổi học võ đã là rất khó, chưa nói đến một người ba mươi sáu tuổi.