Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 103 : Kế hoạch cấp tốc dạy ma nữ

Ngày đăng: 04:39 20/04/20




- Chị Mộng, chị thì khác, chị rất đặc biệt.



Hạ Thiên hắn chặt mông của Liễu Mộng, hắn ra vẻ an ủi:



- Chỉ cần chị tình nguyện thì em có thể biến chị thành nữ hiệp đệ nhất thiên hạ.



- Tiểu bại hoại, cậu nói thật sao?



Liễu Mộng lập tức cao hứng trở lại, nàng vẫn còn tâm tính trẻ con, tâm tình thường thay đổi thất thường, không vui thì lập tức trở mặt, nhưng chỉ sau nháy mắt đã khôi phục nụ cười sáng lạn.



- Tất nhiên là thật, chị là vợ tôi, sao tôi phải lừa chị.



Hạ Thiên dùng giọng sắt son nói.



- Vậy nhé!



Liễu Mộng rất vui, nàng vươn người dậy rồi hôn lên mặt Hạ Thiên một cái:



- Tiểu bại hoại, cũng chỉ có cậu tốt với chị, chúng ta mau về nhà, sau đó cậu dạy võ cho chị, nhưng chị không muốn làm nữ hiệp, chị muốn làm ma nữ.



Hạ Thiên có chút mơ hồ:



- Chị Mộng, sao chị lại muốn làm ma nữ?



- Hì hì, ma nữ tốt hơn, người được hoan nghênh nhất trong tiểu thuyết không phải là ma nữ sao? Hơn nữa ma nữ có thể ức hiếp người khác, chị muốn làm ma nữ đệ nhất thiên hạ, chuyên ức hiếp người khác.



Liễu Mộng dùng giọng vui vẻ nói.



Kiều Tiểu Kiều lái xe mà không nói lời nào, chỉ cần dựa vào lời nói kia của Liễu Mộng, nàng biết đối phương có tố chất làm ma nữ.



- Được rồi, Chị Mộng, chị thích làm ma nữ thì làm ma nữ.



Hạ Thiên cũng không phản đối vấn đề này, dù Liễu Mộng là hiệp khách hay ma nữ thì cũng là vợ hắn, vợ hắn muốn ức hiếp ai thì cứ tự nhiên.



Có thể không bao lâu sau Hạ Thiên lập tức phát hiện Liễu Mộng làm ma nữ cũng không phải chuyện gì tốt, vì vừa về tới tòa nhà Kiều gia thì Liễu Mộng đã quấn lấy hắn đòi dạy võ công. Đáng lý ra chuyện học võ không phải một sớm một chiều, nhưng Liễu Mộng tính tình nôn nóng, nàng hận không thể dùng một đêm biến mình thành ma nữ.


- Không phải anh nói giới thiệu người đẹp cho tôi sao? Sao tôi chỉ thấy mình anh thế này?



Lý Bình không nói gì, hắn nghĩ không sai, Hạ Thiên bị thu hút đến đây chỉ vì có hai chữ người đẹp. Lý Bình đã sớm biết điều này, biết người đẹp sẽ có sức hút, vì vậy vừa rồi gọi điện thoại đã cố ý nói như thế. Nếu không thì trời đánh sẽ chẳng làm Hạ Thiên quan tâm, sợ rằng đối phương cũng chẳng thèm nể mặt Lý Bình hắn.



- Cô ấy đang chờ bên trong, chúng ta vào là có thể gặp mặt.



Lý Bình vội vàng giải thích, thật ra hắn cũng không gạt Hạ Thiên, hôm nay thật sự có người đẹp, nhưng chỉ là giới thiệu người đẹp mà thôi.



Hai người đi vào một gian phòng nhỏ, người phụ nữ bên trong đã đứng lên. Như lời Lý Bình đã nói, đây là một người đẹp, gương mặt tuyệt đẹp, làn da không phải rất trắng nhưng trông rất khỏe mạnh, nhưng hấp dẫn người ta là cặp mắt xếch, quyến rũ kinh người. Đồng thời nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy trong mắt chất chứa u buồn, mà càng u buồn càng làm tăng vẻ quyến rũ của nàng.



Người đẹp khoảng ba mươi tuổi, một bộ váy màu đen bao trọn thân thể trưởng thành bốc lửa của nàng, chân đi giày cao gót, nàng vốn đã cao, bây giờ mang giày cao gót thì càng cao hơn. Khi gặp mặt thì Hạ Thiên không khỏi nhớ đến Diệp Mộng Oánh, trên người cả hai có cùng khí chất, nhưng khác biệt là lần đầu tiên gặp mặt Diệp Mộng Oánh làm cho người ta sinh ra cảm giác xa lạ, nhưng biểu hiện của người đẹp này lại làm người ta sinh ra cảm giác gần gũi bình dị, cũng như nụ cười mê người trên mặt nàng lúc này.



- Chào cậu, có phải cậu là Hạ Thiên tiên sinh không?



Người đẹp tiến lên một bước, sau đó nàng đưa bàn tay trắng nõn đến trước mặt Hạ Thiên.



- Tôi là Hạ Thiên.



Hạ Thiên nắm tay người đẹp không chút khách khí:



- Mỹ nữ tỷ tỷ, chị tên gì?



- Tôi là Vân Thanh!



Người đẹp rút tay về không chút biểu cảm:



- Hạ tiên sinh, cậu có thể gọi tôi là Vân Thanh, hoặc là luật sư Vân.



- Hạ Thiên, luật sư Vân, hai người ngồi xuống nói chuyện.



Lý Bình mời cả hai ngồi xuống, hắn tự giác ngồi xa hai người, mà Hạ Thiên tất nhiên phải xáp lại gần Vân Thanh.